
ngẩn ngơ ngồi tại chỗ. Vinh Hưởng cũng không thèm nhìn Vinh Nhung lấy
một cái, vẻ mặt hờ hững tiếp tục trêu chọc cười đùa cùng đám người Dịch
Phong. Vinh Nhung rũ mắt nhìn ly rượu trước mặt, hai tay run run cầm ly rượu lên không ngừng nhấp nhẹ. Đại não không kìm được mà quay trở về
một màn kia ở trong phòng của mình cùng với một màn trước mắt này, càng
lúc càng cảm thấy buồn cười. Ý cười bên môi từ từ thêm sâu, cho đến khi
trong lòng nổi lên từng đợt chua xót, ngón tay nắm lấy ly rượu chậm rãi
siết chặt.
Anh không giống như cô, tham luyến anh có thể cho. Cô thiếu ấm áp, thiếu yêu thương. Còn anh cái gì cũng không thiếu. Cho nên, cô không thể.
Trò chơi vẫn còn tiếp tục, Vinh Nhung không yên lòng ngồi xem. Đứng dậy
nói một câu “Xin lỗi tôi khó chịu” rồi đi về trước. Vinh Hưởng nhìn vào
bóng lưng của cô, chậm rãi rũ mắt xuống.
*
Vinh Nhung ngồi ở trên bãi cỏ cách đó không xa, nghe từng bài nhạc ở
trong bữa tiệc truyền đến, dường như ồn ào và vui vẻ ở bên kia đều không liên quan gì tới cô. Tại sao cô lại cảm thấy lẻ loi một mình? Cảm giác
được phía sau có tiếng bước chân, cả trái tim của Vinh Nhung đều chạy
tới cổ họng. Nắm chặt đầu ngón tay quay đầu lại, Chu Tư Thành đứng cách
đó không xa nhìn cô cười, "Cho dù thất vọng cũng không cần biểu hiện rõ
như vậy chứ?"
Vinh Nhung xoay người lại, không trả lời anh, yên lặng cúi đầu níu lấy
bãi cỏ ở bên dưới. Thế giới của cô, trừ bỏ người kia ra thì tất cả mọi
người đều là dư thừa, cho nên làm gì có thất vọng đáng nói?
Chu Tư Thành tự mình ngồi xuống ở bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn lên bầu
trời đầy sao. Thỉnh thoảng sẽ có tiếng côn trùng kêu vang phá vỡ yên
lặng giữa hai người. Anh có chút tò mò nhìn về phía cô, "Rốt cuộc anh đã làm cái gì lại khiến em ghét anh như vậy?"
Vinh Nhung sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, "Không làm gì cả, chỉ là không thích thôi."
Có cần phải trực tiếp như vậy không? Chu Tư Thành có chút thất bại nhíu
mày, "Vậy anh có cơ hội để cho em thừa nhận anh một lần nữa không?"
"Không cần, anh có phải là người xấu hay không đều không liên quan đến
tôi, không cần lãng phí thời gian thay đổi cách nhìn của tôi."
Chu Tư Thành cười nhẹ, "Có phải trừ Vinh Hưởng ra, đối với ai em cũng như vậy?"
"..."
"Em không biết sao, trừ bỏ cậu ta ra, hình như em không cười với ai cả." Chu Tư Thành như nghĩ tới cái gì híp híp mắt, "Nếu anh nhớ không lầm,
mấy năm trước quan hệ của hai người không được tốt cho lắm."
Vinh Nhung không thể không nhìn người này bằng con mắt khác, dường như
tâm tư của anh ta rất kín đáo. Quan hệ của cô và Vinh Hưởng như thế nào, đều không liên quan tới anh ta. Anh ta cần gì phải bỏ ra nhiều tâm tư
như vậy để nghiên cứu chứ?
"Quan hệ của chúng tôi như thế nào thì anh ấy vẫn là anh của tôi."
"Chỉ có vậy?"
"Còn muốn như thế nào?"
Chu Tư Thành suy nghĩ một chút, rồi mới chậc chậc hai tiếng: "Thiếu chút nữa anh cho là em yêu anh trai của mình." Nhìn thấy Vinh Nhung không
vui nheo mày lại, anh lại nói tiếp, "Có lẽ... Từ nhỏ bên cạnh em chỉ có
cậu ta, cho nên mới có thể ỷ vào cậu ấy. Em thử mở lòng với người khác,
em sẽ phát hiện trên thế giới này có rất nhiều người đàn ông tốt."
"Có nhiều người đàn ông tốt hay không thì tôi không biết, tôi biết anh
không phải là được rồi." Vinh Nhung xả được giận, nghiêng đầu nhìn anh
cười, "Chúc ngủ ngon." Nói xong đứng dậy rời đi.
Chu Tư Thành nhíu mày, khóe miệng nhếch lên, bày ra dáng vẻ không để ý cho lắm.
Vinh Nhung dừng bước lại, bỗng nhiên xoay người nhìn anh, "Tại sao ban
nãy anh ra yêu cầu này với anh ấy?" Trên đường đi nhìn thấy anh ta và
Lạc Lăng vô cùng thân thiết, tại sao vừa rồi lại đưa ra yêu cầu kia để
cho Vinh Hưởng làm.
Dường như Chu Tư Thành đã sớm đoán được vấn đề cô sẽ hỏi, đưa lưng về
phía cô lên tiếng, "Bởi vì anh muốn giúp Lạc Lăng, cô ấy rất thích Vinh
Hưởng. Anh cũng cảm thấy bọn họ rất thích hợp... Em không cảm thấy sao?"
"..." Vinh Nhung rũ mắt nhìn đôi giày màu trắng của mình đang ẩn trong
bụi cỏ xanh biếc, bởi vì dính hạt sương cho nên có chút ướt. Cô nhấc
chân rời đi, bỏ lại một câu, "Không cảm thấy."
*
Cả đêm Vinh Nhung đều không ngủ được, trong lúc lờ mờ dường như là đang
nằm mơ lại. Cô chỉ nghĩ đến lúc Vinh Hưởng và Lạc Lăng ở chung một chỗ,
toàn bộ vốn nên thuộc về cô lại bị Lạc Lăng thay thế tất cả. Cô giống
như người ngoài cuộc bị ngăn cách ngoài thế giới của anh. Trong mơ trở
nên tan tành không chịu nổi, lại tiếp tục thay đổi thành một cảnh tượng
khác. Bỗng nhiên lại nhớ tới mùa hè năm 15 tuổi Vinh Hưởng hôn cô. Vinh
Hưởng vỗ về gương mặt của cô, bỗng nhiên cười cười gọi cô là Lạc Lăng.
Vinh Nhung mở mắt ra, hai má ẩm ướt. Đưa tay chạm vào thì đã trở nên lạnh lẽo.
Ngày hôm sau cô không có một chút tinh thần nào, ấm ức ngồi ở trong
phòng ăn bữa sáng. Vinh Hưởng ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô một cái,
"Không thoải mái sao? Nhìn không có chút tinh thần gì cả."
"Không có gì, ngày hôm qua uống nhiều quá cho nên ngủ không ngon."
Vinh Hưởng thấy cô không muốn nói nhiều nên cũng không lên tiếng nói
tiếp, từ từ ăn bữ