
?”
Vinh Kiến Nhạc trầm mặt thu tay lại, “Hải Thanh, đừng cố gắng dùng lại
cái chiêu này để quyến rũ tôi. Tôi không giống như trước kia mờ mắt vì
tình dục nữa, Mộ Mộ đã vì tôi mà hy sinh rất nhiều. Thực lòng tôi không
muốn tổn thương cô ấy nữa.”
Ánh mắt Tống Hải Thanh trở nên lạnh lẽo, cười giễu cợt, “Hy sinh rất
nhiều vì anh? Cô ta là một đại tiểu thư, tính khí không tốt, học hành
thì tệ, cái gì cũng không biết, ngoại trừ gương mặt có chút dễ nhìn,
ngoại trừ một người cha có tiền. Cô ta có cái gì hơn em chứ.” Tống Hải
Thanh kích động hét lên, “Anh cho rằng cha cô ta thật lòng muốn giúp anh sao, chẳng qua chỉ muốn biến anh trở thành tên con rể biết nghe lời.
Vinh Kiến Nhạc! Tự trọng của anh, sự kiêu ngạo của anh đâu mất rồi? Hả?”
Vinh Kiến Nhạc đột nhiên bóp cằm bà ta, “Câm miệng, tôi không cho phép bà nói cô ấy như vậy!”
Tống Hải Thanh không chớp mắt nhìn ông ta, bên dưới cằm đang đau đớn
kịch liệt khiến bà ta hiểu rằng người đàn ông này đang vô cùng tức giận. Ông ta tức giận có nghĩa là …… ông ta còn rất yêu người đàn bà kia!
“Bị chọc giận rồi hả? Bị tôi nói trúng rồi sao? Đối với Hồng Mộ, ông chẳng qua chỉ là một kẻ kêu thì đến đuổi thì đi thôi.”
Vinh Kiến Nhạc vung tay hung hăng đấm một quyền lên chiếc ghế sau lưng
bà ta, lồng ngực phập phồng kịch liệt, rõ ràng là đang cố đè nén cơn
giận, “Tống Hải Thanh, không nên tiếp tục trêu trọc tôi, nếu không bà sẽ chết rất khó coi.”
Tống Hải Thanh nghiến răng, nhìn ông ta khiêu khích, “Muốn bóp chết tôi à? Được thôi, để tôi xem ông có làm được không.”
Vinh Kiến Nhạc không nhịn nổi nữa, vung tay hất bà ta ra, “Tiện nhân!”
Bả vai Tống Hải Thanh đập vào cánh cửa xe, thân thể đau đớn cũng không
sánh được sự bi thương tuyệt vọng trong đáy lòng. Bà quật cường nhìn ông ta, cười đến đáng sợ, “Vinh Kiến Nhạc, ông còn dám nói ông yêu Hồng Mộ? Cô ta có quan tâm đến ông không, nếu thực sự quan tâm lại có thể dễ
dàng tha thứ cho hai mẹ con tôi sống ở đây nhiều năm sao? Căn bản là
Hồng Mộ không hề yêu ông, không hề thương ông.”
Vinh Kiến Nhạc đờ đẫn dựa vào thành ghế, ánh mắt trầm buồn nhìn lên phía mui xe, “Hải Thanh, đừng quấn lấy tôi nữa, mặc kệ Hồng Mộ có yêu tôi
hay không, cả đời tôi, cũng chỉ yêu mình cô ấy. Tôi biết rõ trong lòng
cô ấy vẫn còn người kia …… Không phải là tôi. Nhưng tôi chỉ yêu mỗi cô
ấy.”
Tống Hải Thanh khẽ gượng dậy, nhìn khuôn mặt đau thương của ông ta. Lòng nhất thời mềm xuống, lại càng cảm thấy khổ sở. Bà yên lặng cúi đầu,
“Người như ông chính là bị coi thường.”
“Đúng thế, tôi chính là bị coi thường.” Vinh Kiến Nhạc không hề buồn
rầu, nhắm mắt cười khổ. Ông đã mệt mỏi quá rồi, người phụ nữ tên Hồng Mộ đó chính là góc chết của ông, bà ấy thực sự không thương ông sao? Nếu
không sao lại nhiều năm như vậy lạnh nhạt yên tĩnh chung sống với ông.
Cho dù bị chính chị em tốt nhất của mình phản bội, bà ấy cũng chỉ oán
hận đau lòng bởi vì Tống Hải Thanh là chị em tốt của bà ấy. Ngay cả một
chút thương tâm vì ông bà ấy cũng không có, kết hôn, cũng chỉ vì bị cha
bắt ép mới chịu lấy ông.
Trên môi truyền tới cảm xúc mềm mại, ông mở mắt ra. Cùng Tống Hải Thanh
yêu mị, kiều diễm bốn mắt nhìn nhau, bà ta ở trên môi ông mà nỉ non,
“Kiến Nhạc, không nên đau lòng. Còn có em, còn có em …… Yêu anh!”
Hô hấp của Vinh Kiến Nhạc cứng lại, ánh mắt u ám, “Bà ……”
“Xuỵt!” Ngón tay Tống Hải Thanh nhẹ nhàng đặt lên môi ông, “Đừng nói chuyện, để cho em yêu anh.”
“…”
Tống Hải Thanh quấn lấy thân thể ông ta mà từ từ trượt xuống, ngón tay
lướt một đường qua lồng ngực bền chắc. Qua lớp vải vóc Tống Hải Thanh
nhẹ nhàng hà hơi lên thân thể sớm đã có phản ứng của ông, ngẩng đầu mìm
cười, “Cho dù anh không yêu em, nhưng nó rất thích đấy chứ?”
Hầu kết của Vinh Kiến Nhạc trượt xuống, đưa tay muốn đẩy bà ta ra. Tống
Hải Thanh nhận ra ý đồ của ông, cúi người lưu loát kéo khóa quần xuống,
đầu lưỡi một đường trêu trọc. Rất nhanh ngậm vào nó, ngón tay lại nhè
nhẹ vỗ về.
Ánh mắt Vinh Kiến Nhạc buồn bã, ngẩng đầu tuyệt vọng nhắm mắt lại. Khoái cảm sung sướng trên cơ thể khiến ông cảm thấy mình thật xấu xa đáng hổ
thẹn, vừa mới ra vẻ đạo mạo quyết định sẽ trung thành với vợ, giờ lại
không thể tự khống chế mà làm tổn thương bà. Vinh Kiến Nhạc ông hóa ra
cũng chỉ là kẻ ngụy quân tử nói một đằng làm một nẻo mà thôi. Đáng đời
ông không Hồng Mộ yêu!
Vinh Kiến Nhạc dừng xe dưới nhà Tống Hải Thanh, thư ký Trương yên lặng
chờ trong xe. Rất lâu sau đó Vinh Kiến Nhạc mới từ tòa nhà cũ kỹ kia đi
ra, ông không nói một lời ngồi ở sau xe. Thư ký Trương cũng không nhiều
lời, bèn lái xe về công ty.
Vinh Kiến Nhạc vẫn chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, sự phiền não lộ ra
giữa hai hàng lông mày. Vẫn thế, dây dưa cả một buổi chiều, phóng túng,
giải thoát. Ông cho rằng mình đã được giải thoát, nhưng mà mọi chuyện
đều không thay đổi. Ông không kháng cự được, nhưng gì ông không có được
từ Hồng Mộ, Tống Hải Thanh đều cho ông. Nhưng, vẫn tuyệt vọng như vậy,
trái tim trống rỗng này, ai lấp cũng không đầy.
“Tới quán trà Mộ Kỳ.” Vinh Kiến Nhạc chợt ra lệnh. Thư ký Tr