Disneyland 1972 Love the old s
Gian Phi

Gian Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322260

Bình chọn: 10.00/10/226 lượt.

n bán của chủ nhân tiểu trúc này, thật ra có rất nhiều người cổ đại thông minh như người hiện đại, chỉ là do phương tiện khoa học kĩ

thuật của hai bên có sự chênh lệch quá lớn, cho nên người hiện đại như

tôi đến cổ đại có chút thuận tiện tung hoành hơn mà thôi. “Chủ nhân

Phượng Giải Ngữ của Tố Hinh tiểu trúc chẳng những là một mỹ nhân, mà còn là một cô gái hết sức thông tuệ, tài năng không hề thua kém nam nhân,

nghe nói nàng vừa có tiền lại vừa có quyền, tài hoa văn nhã, rất thích

kết giao với lương dân nhã sĩ, hơn nữa, quy tắc mới lạ do tiểu trúc định ra là ‘Dùng tài mà vào’ , khiến cho tiểu trúc này không chỉ nổi tiếng ở Định Châu mà thậm chí lan ra toàn bộ vùng Giang Bắc này.”

“Nói

như vậy, vừa rồi là nàng muốn thị nữ mời chủ nhân Phượng Giải Ngữ của

nơi này ra?” Đôi mắt Trọng Tôn Hoàng Gia khẽ động, nhìn tôi đầy phức

tạp.

Tôi không thèm để ý đến ánh mắt hắn, gật đầu một cái, “Tới

nơi này mà không gặp Phượng Giải Ngữ cũng coi như là chưa đến Tố Hinh

tiểu trúc, chắc hẳn tướng công cũng không muốn ôm lấy tiếc nuối như vậy

chứ?” Tuy rằng Phượng Giải Ngữ không phải là người có thể dễ dàng gặp

được, nhưng tôi tin tưởng với bài từ mà Trọng Tôn Hoàng Gia vừa viết kia hẳn là đủ để hấp dẫn cô ấy rồi.

Tôi ngẩng đầu, đột nhiên nhìn

thấy lông mày của hắn không hiểu vì sao mà nhíu lại, “Tướng công?” Chẳng lẽ hắn không muốn gặp Phượng Giải Ngữ sao? Một cô gái tài mạo song toàn hiếm thấy như vậy, ngay cả tôi cũng muốn gặp một lần, phong lưu như hắn chắc chắn sẽ không muốn bỏ lỡ mất cơ hội này mới đúng chứ nhỉ!

“Không có gì, có điều ta nghĩ người này hẳn là không phải cứ thế mà dễ dàng

gặp được?” Hơi nghiêng mặt về hướng khác, trong nháy mắt hắn lại khôi

phục khuôn mặt âm trầm bất động thường ngày.

Chớp mắt vài cái,

tôi đang muốn nói chuyện thì nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nữ nhỏ

nhẹ trầm thấp: “Giải Ngữ đã đặt ra quy tắc ‘Dùng tài mà vào’, làm sao có thể không gặp chủ nhân của bài từ khí thế hào hùng như vậy?” Dứt lời

cửa mở, một cô gái mặc áo tím mỉm cười bước vào: “Phượng Giải Ngữ tham

kiến công tử, phu nhân.”

Quả nhiên là một mỹ nhân! Mày liễu như

vẽ, mắt phượng ẩn tình, da trắng nõn nà, thân tựa nhược liễu, một cô gái mảnh mai mà mỹ lệ như vậy lại có thêm “giọng nữ trầm” dễ nghe động lòng người, đảm bảo rằng nếu xuất chiêu ca múa sẽ tuyệt đối vô cùng sướng

tai đã mắt. Sau khi tôi tán thưởng xong nhìn về phía Trọng Tôn Hoàng Gia lại bất ngờ phát hiện thần sắc hắn bất động, cứ như là không hề có chút xao xuyến nào bởi sắc đẹp của Phượng Giải Ngữ, so với biểu hiện bình

thường của hắn ở trong cung khác xa nhau.

Tôi lại quay nhìn

Phượng Giải Ngữ, cũng rất kỳ quái, ngoại trừ lúc bước vào cô ấy liếc

nhìn Trọng Tôn Hoàng Gia một cái thì sau đó trên cơ bản chính là đang

nhìn tôi, ánh mắt còn vô cùng thâm trầm, mơ hồ giấu diếm một vài tia dị

sắc, phảng phất giống như đối với cô ấy mà nói tôi có sự hấp dẫn chú ý

hơn là Trọng Tôn Hoàng Gia vậy.

Đây rốt cuộc là đang xảy ra

chuyện quái gì thế? Trọng Tôn Hoàng Gia không thích nhìn mỹ nữ đã khiến

tôi cảm thấy kinh ngạc rồi, nhưng bây giờ thêm một Phượng Giải Ngữ lại

cũng không thích ngắm trai đẹp? Không ngờ nha… sắc đẹp của Trọng Tôn

Hoàng Gia cũng không thể hấp dẫn được cô ấy, rốt cuộc Phượng Giải Ngữ là người như thế nào? Đừng nói với tôi lý do là bởi vì cô ấy quen nhìn mỹ

nam nên mới thế, có đánh chết tôi cũng không tin nam nhân một thân đầy

khí chất hoàng gia như Trọng Tôn Hoàng Gia lại có thế dễ dàng gặp được

như gặp chó mèo trên đường.

Đang lúc tôi nghĩ mãi không thông,

Phượng Giải Ngữ bỗng nhiên cười nói: “‘Thập nhị trân yến’ phải mất một

lúc nữa mới có thể đưa lên, không bằng để Giải Ngữ đàn một khúc tặng

công tử và phu nhân có được không?”

Tôi nhìn về phía Trọng Tôn

Hoàng Gia, thấy hắn không có phản ứng gì, nên nói: “Như thế thì thật tốt quá, làm phiền Phượng cô nương.”

“Phu nhân không cần khách khí,

gọi ta Giải Ngữ là được rồi.” Cô ấy thản nhiên nở một nụ cười, đôi mắt

tràn đầy hào quang lấp lánh, mị hoặc bắn ra tứ phía.

Trong phòng

vốn đã đặt sẵn các loại nhạc khí, Phượng Giải Ngữ ngồi xuống sau đó đưa

tay lướt nhẹ trên phím đàn, tôi cảm thấy nao nao, chỉ thấy đôi tay lộ ra ngoài tay áo tái nhợt, sắc da kì lạ gần như trong suốt, trên mười móng

tay sơn màu đỏ ánh vàng, không biết do thứ gì tạo nên. Một đôi tay như

vậy nhìn sao cũng đều cảm thấy yêu dị, lại thêm cái màu sơn móng tay

nữa, nếu là ở hiện đại thì màu sơn này chẳng có gì lạ, nhưng ở cổ đại

làm sao có thể điều chế ra màu sắc thế này?

Trong lúc tôi nghi

hoặc, hai tay Phượng Giải Ngữ đã cùng lúc đưa lên, tiếng đàn này thật sự chưa từng nghe thấy bao giờ, lúc thì như nước chảy róc rách, lúc lại du dương mờ ảo… tiếng đàn làm người nghe có cảm giác đang đứng trong khung cảnh trăm hoa đua nở, ven suối cây cỏ xanh biếc, bên tai như có tiếng

suối nước lướt qua đá cuội, đâu đó lại vang lên tiếng chim chóc reo ca,

phía trước mặt là ánh mặt trời ấm áp mềm mại, phong cảnh như vẽ lại mơ

hồ còn có ngửi thấy hương thơm của cả trăm loài hoa thoang thoảng đâu