
: “Còn
về phần sắp xếp, anh có thể bảo Trọng Tôn Hoàng Gia nhận cô ta rồi ban
cô ta cho triều thần, đặc biệt là thần tử ‘có công’ sẽ được ưu tiên
trước.”
“Ý cô nói là… Kỷ Huyền?” Anh ta sửng sốt, ngay khi vừa hiểu ra được ý tứ của tôi liền có chút khó tin.
Tôi cười gian xảo gật đầu: “Không sai, chính là anh ta!” Hừ! Có dũng khí uy hiếp tôi sao? Để cho huynh nếm thử ‘tề nhân chi phúc’ (-cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp)! Không sửa lưng huynh một chút huynh lại khinh tôi dễ bị bắt nạt, đại ca! Ha ha.
“Tiểu Ưu, như vậy có được không? Cô không sợ lỡ như ầm ĩ lên lại xảy ra tai nạn chết người sao?” Tư Đồ Lỗi dở khóc dở cười.
“Không phải sợ, người của Kỷ gia không yếu ớt như vậy đâu, cùng lắm thì bị phụ nữ ghen tuông hạ cho một phát cổ, không chết được.” Tôi cười vô tư, một ngươi như tôi thì đứng mong trông cậy sẽ có lòng hảo tâm nhé?
“Cô… Ôi, thôi được rồi! Ai bảo tôi nhận đồ của cô làm chi!” Tư Đồ Lỗi nhìn
tôi bất đắc dĩ, tôi khẳng khái đáp lại anh ta một nụ cười gian xảo chói
lòa đến mức có thể làm người đối diện chết ngất.
Đại sự đã xong, tiếp theo chính là chờ thời gian để xem trò hay thôi.
“Vận nhi!”
Khụ, tôi không hề biết là Kỷ Huyền lại sử dụng được chiêu “Sư tử hống” nha,
xem ra lần sau trước khi huynh ấy đến tôi phải chuẩn bị vải để nút lỗ
tai.
“Đại ca?” Tôi chớp mắt, giả bộ vô tội.
“Rốt cuộc là muội đã làm trò gì?” Kỷ Huyền dĩ nhiên là không bị cái khuôn mặt này của tôi lừa bịp, tiếp tục rống.
Ngoáy ngoáy lỗ tai, tôi cười vô sự: “Đại ca, đây là hoàng cung, không phải là hậu viện của Kỷ gia, thỉnh cầu đại ca tha cho cái lỗ tai yếu ớt của
tiểu muội đi!”
“Muội…” Khẽ cắn môi, cuối cùng Kỷ Huyền cuối cùng
cũng hạ âm lượng xuống: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Tại sao Hoàng
thượng lại ban Lệ Cơ cho ta?”
“Chuyện này… Đại ca, chắc là huynh
cũng biết, đây không phải là chủ ý của muội, là ý tứ của Thái hậu. Ngay
cả Hoàng thượng cũng không thể không nghe theo lời của Thái hậu, huynh
nghĩ rằng tiểu muội của huynh có thể làm gì được đây?” Tôi cười yếu ớt,
trưng ra một bộ dạng hết sức bất lực.
“Thật là thế sao? Nhưng ta
nghe tam đệ nói gần đây quan hệ của muội và Thái hậu rất tốt, muội thật
sự không có cách nào sao?” Vẫn không tin tôi, ánh mắt nghi ngờ của Kỷ
Huyền không ngừng lướt qua lướt lại trên mặt tôi.
“Ôi… Đại ca,
muội biết huynh thích Nhã Cơ, nhưng thế thì sao đây?” Tiếp tục giả bộ,
tôi có chết cũng không nhận đấy. Chính là muốn vờn chết huynh, ai bảo
huynh dám cùng Kỷ phu nhân uy hiếp tôi!
Kỷ Huyền nhíu mày, không
biết là đã tin lời tôi hay là không có cách nào để có thể bắt chẹt được
tôi, “Nếu vậy, Vận nhi, muội nói bây giờ ta phải làm sao đây?”
“Cái này thì…” Tôi khẽ gục đầu xuống, trưng ra một tư thế đau khổ suy tư:
“Đại ca, hay là huynh cưới cả Lệ Cơ luôn đi! Tề nhân chi phúc đó!”
“Không được!” Kỷ Huyền quả quyết nói ngay, lông mày nhíu càng chặt hơn, “Đừng
nói là Nhã Cơ sẽ không đồng ý, mà ngay cả bản thân ta cũng tuyệt đối sẽ
không làm chuyện có lỗi với Nhã Cơ!”
Nhướng nhướng mày ra vẻ nghi hoặc, tôi quyết định phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân trước đã:
“Đại ca, thật ra lần trước muội đã định hỏi huynh rồi, tại sao Tộc
trưởng Miêu tộc lại không biết chuyện của huynh và Nhã Cơ, hơn nữa
chuyện huynh biết Nhã Cơ phải trở thành cống phẩm cũng không nói cho ông ta biết đúng không?”
“Chuyện này…” Trong phút chốc Kỷ Huyền lộ ra vẻ khó xử.
“Muội nghe nói huynh là ân nhân cứu mạng ông ta kia mà, chẳng lẽ ông ta lại
không nể mặt huynh một chút nào sao?” Tôi tiến lên từng bước, dồn huynh
ấy đến chân tường.
“Vận nhi, ta…”
“Hay là, đại ca, huynh
đang muốn che dấu chuyện gì khác với triều đình?” Một ý nghĩ kỳ quái đột nhiên nảy sinh, tôi càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi.
Mặt Kỷ Huyền biến sắc, “Không… Không có.”
Tôi lạnh lùng nhìn huynh ấy, không nói một lời.
“Vận nhi…” Trên đầu huynh ấy bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, Kỷ Huyền đứng lên, “Thôi, ta đi trước đây.”
Tôi trầm mặc nhìn theo bóng lưng đang chạy trốn của huynh ấy, “Mai nhi, ta muốn xuất cung.”
“Vâng, nô tì sẽ đi thỉnh chỉ.”
Thở dài một hơi, tôi nhìn qua cửa sổ ngắm trời đất: “Hy vọng phiền toái lần này sẽ không quá lớn.”
“Vận nhi, muội về làm gì?” Giọng nói vừa có chút sợ hãi vừa có sự tức giận oanh tạc bên tai tôi.
Tôi nửa cười nửa không, nhướng mày, “Chẳng lẽ muội không được về nhà sao?”
“Muội…” Kỷ Huyền liếc mắt nhìn bốn phía thật nhanh, rồi đưa tay kéo tôi qua một góc, thấp giọng: “Chuyện này muội không nên nhúng tay vào!”
“Chuyện này là chuyện gì?” Một bên giả bộ nghe không hiểu huynh ấy nói gì, một
bên nghĩ có khi nào chuyện này còn phiền toái hơn tôi tưởng tượng không, đầu tôi lại có vẻ hơi đau đau rồi.
“Vận nhi!” Huynh ấy bực mình nheo mắt, “Muội hồi cung đi!”
Tôi lộ ra một nụ cười lạnh, Kỷ Huyền, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngay cả
Trọng Tôn Hoàng Gia cũng không dùng cái giọng điệu này nói chuyện với
ta, hiện giờ ta đang nắm được nhược điểm của ngươi trong tay mà ngươi
còn dám kiêu ngạo như thế sao?!
Nhìn thấy nụ cười của tôi, sắc
mặt của huynh ấy bỗng chốc tha