
, cha ngày
mai liền béo cho ngươi xem.” Thanh âm của Sở Trí Mặc cũng từ nàng sau lưng bay
ra.
Vuốt vuốt tóc, Man Tiểu Nhu toàn thân nóng lên lại như
mềm nhũn ra, “Không được rồi, Hòa Khiêm, chúng ta đi về trước nghỉ ngơi đi.”
Ngày mai lại đến giúp nương nghĩ biện pháp gầy xuống
mới được, cùng với nghĩ cách bồi bổ thân thể của cha nữa.
Sở Hòa Khiêm nhịn ý cười, ôm nàng trở về phòng.
Đợi cho bọn họ rời đi, trong đình không biết ai bật
cười trước, đi theo thật to nho nhỏ biến thành một tràng cười rộ.
Sở Hòa Kì đem chân gà gắp vào trong bát cho thê tử,
“Cha, người ăn nhiều một chút, rất gầy nha.” Hắn bỡn cợt nói.
Tiểu đệ xem như gặp gỡ đúng người rồi, thấy ánh mắt
hắn nhìn Tiểu Nhu, thâm tình làm cho người ta đều cảm nhận được.
Đại thiếu phu nhân cười, liếc mắt nhìn hắn một cái,
đưa bát cơm đến trước mặt hắn, “Nương, người cũng nên ăn ít một chút, đột nhiên
béo nhiều như vậy không tốt nha!”
“Ha ha ha ha......” Mọi người cười vang, ở giữa đình
tiếng cười không ngừng, mỗi người đều cảm giác được vô cùng hạnh phúc.
Sở Trí Mặc ở dưới gầm bàn, nhẹ nhàng cầm tay thê tử
hai người hiểu ý cười.
“Đêm nay trăng tròn người đoàn viên.” Ông nhẹ giọng
nói.
Sở phu nhân nắm lấy tay của trượng phu, ánh mắt dời về
phía chân trời có ánh trăng tuyệt đẹp đang treo trên cao, một bên tinh quang
lòe lòe. Ban đêm thật đẹp!
“Đúng vậy......” Trăng tròn người cũng đoàn viên.
Man Tiểu Nhu mở mắt ra, nằm ở trên giường không thể
động đậy, vừa động thử thân thể, giống như có ai đang đánh mạnh vào đầu nàng,
nàng chưa từng biết sau khi uống say sẽ có cảm giác khó chịu như thế này, hơn
nữa nhưng chuyện vào tối hôm qua tất cả đều không nhớ gì cả.
Hơn nữa nàng không chỉ đau đầu, mà toàn thân cao thấp
đều toan đau, tựa như...... Cảm giác vào ngày hôm sau của đêm động phòng hoa
chúc, kỳ quái, nàng nhớ tối hôm qua nàng đâu có cùng Hòa Khiêm hoan ái?
Một mùi hương lạ từ cửa phòng bay đến trong phòng,
nàng nghi hoặc nhìn nhân vật chính đang bưng một bát nghi ngút khói đi đến bên
cạnh nàng, nghe thấy tới hương vị kia, đôi mày nàng nhíu chặt lại.
“Không cần nói cho muội biết, đó là cho muội
uống......” Nàng ra tiếng khẩn cầu.
Sở Hòa Khiêm kiên định gật đầu, “Là muốn cho nàng
uống.” Nở nụ cười ôn nhu ngồi vào bên cạnh nàng, nâng nàng dậy.
Nghiêng đầu đưa đến bên miệng, Man Tiểu Nhu một chút
cũng không có ý định muốn hé miệng ra.
Khẽ thở dài, “Uống xong, đau đầu sẽ đỡ hơn, nếu không
nhất định sẽ đau suốt cả ngày hôm nay.” Hắn nhẹ giọng nói.
Nhìn hắn một cái, mới tâm không cam lòng tình không
muốn há mồm, hắn thế này mới cười uy nàng uống một ngụm.
Vừa uống xong một ngụm, nàng ngậm miệng lại liều mạng
lắc đầu, “Muội không cần, muội không uống!” Trời ạ! Vừa đắng lại khó uống, còn
có một mùi khó chịu không thể nói thành lời, nàng không cần!
“Ngoan, ít nhất cũng phải uống một nửa, nhanh chút.”
Sở Hòa Khiêm dỗ dành nàng.
Man Tiểu Nhu kháng cự một hồi lâu, cuối cùng vẫn phải
nghe theo lời dỗ dành của hắn, một hơi uống xong nửa bát dược, cố nén cảm giác
buồn nôn.
Thấy hắn còn nhìn chằm chằm, nàng nghi hoặc hỏi: “Làm
sao vậy?”
Lắc đầu, Sở Hòa Khiêm nhấc tay vỗ về mặt của nàng,
“Không có việc gì.” Ánh mắt để lộ ra thản nhiên quyến luyến.
Nàng nháy mắt mấy cái, đầu tuy rằng còn vẫn đau, nhưng
lộ ra một chút cười. Đến bây giờ tuy nàng vẫn chưa hiểu rõ nam nhân này hoàn
toàn, nhưng như vậy đủ rồi, chỉ cần nam nhân dùng loại ánh mắt ôn nhu này nhìn
mình, nữ nhân...... Cầu chỉ cần là như thế đã mãn nguyện?
Nếu so sánh với nàng hôm qua, hôm nay hắn...... Giống
như không giống nhau, giống như hắn không còn mang mặt nạ, dùng dáng vẻ tự
nhiên nhất của Sở Hòa Khiêm nhìn nàng.
Ngực chảy qua một dòng nước ấm, từ đáy lòng tản ra ý
cười, nàng thích hắn như vậy đối đãi với chính mình.
Nguyên lai, bất tri bất giác, nàng muốn hắn dùng bản
tính thực sự của hắn khi đối diện với nàng, là vì, nàng đã đem trái tim của
nàng đặt ở trên người hắn, nàng... đã yêu thương nam nhân trước mắt này.
Không có kinh ngạc, Man Tiểu Nhu tự nhiên tiếp nhận
chuyện thật này, tựa như tự đáy lòng mình đã sớm biết chuyện này, đây cũng là
sự thật mà nàng nên thừa nhận.
“Ngủ tiếp một lát, hôm nay cửa hàng có việc, ta muốn
rời khỏi một chuyến.” Sở Hòa Khiêm đem những sợi tóc rối của nàng vén ra sau
tai, mềm nhẹ nói.
Nàng mị hắn liếc mắt một cái, “Muội cũng rất muốn ngủ
tiếp một lát, nhưng nghĩ đến ở thư phòng còn rất nhiều việc, muội thực sự không
có biện pháp an tâm ngủ.” Những chuyện kia hắn nhất định đã sớm cảm kích.
“Việc này, có thể cho nàng thêm một thời gian nữa.”
Không phủ nhận, hắn trực tiếp thừa nhận.
“Lúc trước rốt cuộc là ai phụ trách?” Nàng chỉ muốn
biết điểm này.
“Là Tứ ca, sau khi huynh ấy rời khỏi nhà, là do đại
tẩu, nhị tẩu tiếp nhận.”
Man Tiểu Nhu thở dài, “Tứ ca không phải rời nhà gần
một năm sao?” Ngay cả khi bọn họ thành thân, Tứ ca cũng chưa gấp trở về, nghe
nói là bị bà bà thúc giục hôn sự dọa sợ.
Một năm, một năm này đại tẩu, nhị tẩu không nắm bắt
hết tình hình, thậm chí nàng phát hiện, các nàng khô