
n chính là người mình đụng phải trong quán trà gần trường học ở Giang
Nam. Khó trách lúc ấy ánh mắt hắn nhìn nàng kĩ càng như xem một món
hàng. Nàng nhìn hắn đưa tay về phía mình, nhìn hắn đỡ nàng đứng trước
chùm hoa… Bọn người hầu đứng cách họ vài bước nhẹ nhàng kéo mấy sợi dây, những cách hoa lượn lờ trên không trung từ từ bay lả tả lên người họ.
Máy chụp ảnh khắp nơi liên tục dồn về, chớp nháy không ngừng.
Tịnh Vi mỉm cười phối hợp hí hoáy gần nửa canh giờ, mắt nàng liếc thoáng về phía hắn, tuy bề ngoài giữ nụ cười
nhưng nàng biết chắc hắn đang dằn lòng. Những người hầu bên cạnh đều
lanh lợi, thường xuyên theo Đại thiếu giao tiếp nên rất nhạy bén. Người
hầu đứng gần bọn họ nhất nói với các phóng viên: “Qúy vị đã cực nhọc
rồi, Đốc quân mời quý vị qua đại sảnh dùng trà, xem kịch!”
Ai cũng thu được nhiều chiến lợi phẩm,
nên nhanh chóng cất máy ảnh và dụng cụ theo người hầu ra ngoài. Ngay lập tức, trong sảnh chỉ còn thưa thớt vài người. Diêu phu nhân cười nói:
“Đại thiếu, lần này nhiệm vụ đưa tân nương về phòng giao cho ngài.” Dứt
lời bà ta liền xoay gót, ra đến cửa bỗng dừng lại quay người nhìn Tịnh
Vi cười cười.
Tịnh Vi bị bà ta cười đến bối rối. Thường ngày tâm trạng nàng ít xáo trộn khác hẳn với hôm nay, hơn nữa bên cạnh
là người chồng tản ra hơi thở cường thế khiến nàng luôn thấp thỏm. Nàng
xem đi xét lại, chắc mẩm hôm đó ở quán trà là hắn cố ý nhìn nàng. Có lẽ
như thương nhân chọn một món hàng, nếu hắn không ưng mắt con gái lớn của Giang gia thì… sẽ có nhiều nơi khác bị chọn. Trước khi nàng đến vốn đã
biết hoàn cảnh của mình, giờ giáp mặt càng thêm phần sáng tỏ.
Hách Liên Tĩnh Phong chiếu ánh mắt sắc
bén nhìn nàng chăm chú, biểu hiện của nàng khiến hắn kinh ngạc. Dựa vào
cái cách nàng nhìn hắn thì biết nàng đã nhận ra hắn, nhưng lại vờ như
chưa từng quen. Hôm đó hắn theo xe đưa sính lễ tới Giang Nam, ngoài bí
mật quân sự cần dấu kín, không thể phủ nhận hắn muốn trước ngày cưới đi
nhìn người vợ tương lai. Được cha chấp thuận, nếu hắn không vừa lòng với con gái lớn của Giang tư lệnh… thì có thể chọn người con khác của ông
ta. Thật ra, hắn bất lực trong chuyện này, từ nhỏ đã biết vợ mình không
thể do mình lựa chọn, cũng biết hôn nhân của hắn là sự giao dịch. Tuy
vậy, hôm đó gặp nàng ở quán trà, dù đã nhìn qua ảnh nhưng hiện thực vẫn
sống động hơn. Nàng không phải là cô gái quá quyến rũ, cũng chẳng phải
thiếu nữ quá dịu dàng. Nàng có thứ gì đó khiến người ta khó quên, tựa
như hoa mai nhìn kiều diễm tinh khôi nhưng khó nắm bắt. Hắn hài lòng với vẻ bề của nàng, hơn nữa nàng là con gái duy nhất của vợ cả Giang tư
lệnh, nếu lấy về cũng đỡ bớt phiền toái.
Giờ nàng đứng bên cạnh, hắn hạ mắt liền
có thể thấy ngay chiếc cổ thanh tú trắng ngần lấp ló. Cả người hắn bỗng
nóng lên, nhưng hắn vẫn thong thả nói: “Tôi đưa em về phòng!”
Đây là lần đầy tiên nàng nghe tiếng hắn,
giọng hắn trầm ấm vang bên tai. Nàng khẽ giật mình ngước lên, chỉ là cái liếc thoáng qua lại khiến hắn bắt gặp con ngươi đen láy trong vắt hệt
viên kim cương đen. Hắn từ nhỏ đã ảnh hưởng nền giáo dục phương Tây, lập tức chẳng kiêng dè gì nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng bước ra cửa. Hắn cảm thấy bàn tay nàng mềm như không xương, lành lạnh như một viên ngọc
hạng nhất. Hắn nhẹ nhàng nắm chặt như không muốn nó rơi xuống.
Từ Tây sảnh đến lầu Tiểu Dương nơi hắn
đang ở chỉ mất thời gian uống hết chén trà, vậy mà chẳng hiểu tại sao
hắn lại đi thật chậm. Nhóm người hầu cách bọn họ nửa thước, nối gót theo sau.
Tịnh Vi cũng chầm chậm bước theo, chỉ
thấy hắn xuyên qua viện này vòng tới một con hành lang, lại đến mấy
khoảng sân rồi đứng trước lầu Tiểu Dương. Nàng nhớ mang máng hình như
Diêu phu nhân đưa nàng từ nơi đây ra ngoài. Vì lúc đi tới đại sảnh quá
vội vàng, nàng không được ngắm nghía, giờ nhìn kĩ, trước lầu là một vườn hoa kiểu phương Tây, trong mùa đông hơi tĩnh lặng nhưng có nhiều chủng
loại cây. Nếu đến mùa xuân, hoa lá đâm chồi nẩy lộc càng thêm rực rỡ,
bên cạnh vườn hoa còn trồng nhiều tùng bách um tùm xanh biếc.
Trong nhà khắp nơi đều gắn chữ Hỉ vẻ hân
hoan. Tầng trệt là đại sảnh thảm trải thật dày, sofa kiểu Âu, và vài
gian phòng. Nàng chưa kịp nhìn, hắn đã đưa nàng lên lầu, trên lầu cũng
có vài căn phòng, phòng của họ nằm ở phía Đông. Nhóm người hầu rất ý
nhị, tự động rút lui. Bàn trong phòng bày vài món ăn, chè long nhãn, đậu phộng, hạt sen, còn có rất nhiều bánh trái thơm ngon cùng bình rượu.
Hách Liên Tĩnh Phong nhìn thấy, mỉm cười
nói: “Không biết sao người giúp việc lại sửa soạn nửa tây nửa ta như
thế? Thực ra căn phong này là sự pha trộn giữa hai phong cách Tây –
Trung.” Ý hắn nói căn phòng trang trí kiểu Tây mà trên bàn thì bày kiểu
Trung, nhìn kĩ thật buồn cười.
Hắn dìu nàng ngồi xuống ghế, gắp vài miếng bánh đưa đến trước mặt nàng: “Bận bịu cả nửa ngày rồi, em ăn một chút gì đi.”
Tịnh Vi nghe hắn nhắc mới phát hiện mình thật đói bụng, liền đem mẫu bánh nhỏ hắn gắp dùm bỏ vào miệng. Mùi vị
thơm ngon khiến nàng ăn liên tục mấy miếng nữa. Vừa ngẩng đầu thì thấy
hắn đang nhìn