
rồi.” Ngữ khí chẳng nghe ra là trách cứ hay tức giận, chỉ như
thường. Nhị di thái lúc này mới nhận, cầm một bao đỏ từ nha đầu đằng sau đưa cho Tịnh Vi.
Tịnh Vi vội vàng cảm ơn! Rồi cứ thứ tự
lần lượt từng người một. Hách Liên Khiếu có rất nhiều vợ: Tứ di thái,
Lục di thái, Thất di thái, Bát di thái, mỗi người mỗi vẻ, đặc biệt Bát
di thái chỉ lớn hơn nàng chừng một hai tuổi. Cuối cùng cũng đã dâng trà
xong, nàng theo Hách Liên Tĩnh Phong qua lầu phía Tây, ở đó có nhóm anh
chị em kêu réo. Người thứ nhất là một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám
tuổi, môi hồng răng trắng, mặc chiếc áo gấm màu xanh cực kì xinh xắn. Cô nàng cất giọng nói thanh thoát: “Chào chị dâu.”
Tịnh Vi biết Hách Liên Tĩnh Phong còn một em gái ruột tên Hách Liên Tĩnh Kỳ, xem ra là người này. Nàng mỉm cười
trả lời, Hỉ Thước đứng phía sau liền đưa một bao đỏ, nàng cầm lấy nhét
vào tay cô em chồng. Tiếp theo thay phiên nhau từng người một, tuy nhiên nàng vẫn ấn tượng nhất với hai đứa con trai của Nhị di thái, tuổi tác
ngang ngửa Hách Liên Tĩnh Phong, một người thấp béo, một người cao gầy
và rất tuấn tú. Xét theo ánh mắt của hai người nhìn nàng, cũng đoán biết họ chẳng thân thiết gì với Hách Liên Tĩnh Phong.
Buổi sáng trôi qua, sau khi dùng bữa
trưa, lúc đang uống trà thì Hách Liên đốc quân bị người kéo đi đánh bài, xem kịch. Ông vừa rời khỏi, người trong đại sảnh cũng tản dần.
Chẳng biết tân hôn của người khác ra sao, với nàng rất thoải mái. Quy tắc trong phủ dần quen thuộc, buổi sáng trừ Đốc quân, Hách Liên Tĩnh Phong và mấy người con trai (hoạt động trong
quân đội) của Nhị di thái, Tứ di thái phải có việc ra ngoài, thì các di
thái thái và các tiểu thư đều dậy trễ.
Hách Liên Tĩnh Phong sai nha đầu Hương
Lan và thím Vương phụ giúp nàng. Họ là người sống trong phủ lâu năm, đối với mọi việc đều am tường, nên Tịnh Vi không hiểu chỗ nào, liền hỏi
ngay rất tiện.
Nếu muốn hỏi một hai tháng nay nàng đã
thu hoạch được gì? Thì đó là mối quan hệ với em chồng – Hách Liên Tĩnh
Kỳ. Nàng ở mãi trong phòng cũng cô đơn, bỗng một ngày nhớ tới em gái của Hách Liên Tĩnh Phong, liền kêu Hương Lan mời qua.
Ban đầu cô nàng cũng mất tự nhiên, vẻ
nhút nhát. Sau đó mới biết Hách Liên đại phu nhân qua đời khi Hách Liên
Tĩnh Phong còn đang du học, cô nàng chỉ mới bảy – tám tuổi, Đốc quân ít
quan tâm, trong nhà có nhiều vợ, vì thế tính cách cô nàng hướng nội.
Thân phận của nàng cũng giống Hách Liên Tĩnh Kỳ nên rất đồng cảm. Cô
nàng xinh xắn, ngoan ngoãn lại thường xuyên tiếp xúc nên yêu thương như
em ruột.
Ngày nào Tĩnh Kỳ cũng chạy tới đây. Hôm
nay cũng vậy, chị dâu em chồng hai người đang ngồi phòng khách uống cà
phê, thì nha đầu Xuân Mai của Nhị di thái đến mời qua bên bà ta đánh mạt chược. Bất kể ra sao thì bà ta vẫn là trưởng bối, Tịnh Vi vội thay quần áo kéo Tĩnh Kỳ theo Xuân Mai qua đó.
Nơi đánh bài là chỗ của Tứ di nương, đốt
gỗ đàn hương thơm ngát dễ chịu. Nhị di thái, Tứ di thái và Lục di thái
đã gầy sòng. Độ ấm trong – ngoài chênh lệnh nên Tịnh Vi bước vào phòng,
Hỉ Thước đã cởi chiếc áo lông chồn nàng mặc cầm trên tay. Nhị di thái
tinh mắt, liếc sơ đã biết là hàng đắt tiền liền móc méo: “Màu lông áo
này rất đẹp, chắc đắt lắm đây.”
Lục di thái hùa theo: “Mua ở đâu vậy?”
Tịnh Vi mỉm cười, đáp: “Màu sắc cũng tàm
tạm, đồ của các di nương toàn đắt hơn của con.” Đối với những thứ này,
xưa giờ nàng không quan tâm, Hỉ Thước đưa cái nào thì nàng mặc cái nấy.
Tuy nhiên nàng rút kinh nghiệm, sau này sẽ dặn Hỉ Thước nếu có đi gặp
các di thái thái thì vẫn lựa đồ thường thôi.
Nhị di thái không để nàng đánh trống lảng: “Cái này là da lông chồn, chắc ít có bên miền Nam.”
Tịnh Vi trả lời: “Đúng là Nhị di nương tinh mắt, cái này không phải con mang đến từ Giang Nam, của Đại thiếu mua.”
Nhị di thái nhếch nhếch khóe môi: “Sao Đại thiếu lại là người hoang phí thế kia…” Tiếng nói ngân cao.
Tịnh Vi nhạy cảm hiểu ngay, im lặng mỉm cười. Tứ di thái vội xen vào giải vây: “Mọi người ngồi đi, mau mở bàn.”
Tịnh Vi không biết đánh bài, từ khi vào
phủ Đốc quân chẳng có việc gì làm, ban đầu các di thái thái sai người
đến gọi nàng, nàng cũng luôn từ chối. Sáng sớm tinh mơ vì thiếu tay
chơi, Tứ di thái kéo tới coi như học tiêu khiển, mãi đến chạng vạng, các di thái thái vẫn không bỏ qua… Nàng nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nghĩ sắp
đến giờ phải về, vừa ngẩng đầu đã thấy Hương Lan vào cửa. Nàng ta chào
hỏi mọi người, rồi hướng phía nàng nói: “Thiếu phu nhân, Đại thiếu về
rồi, đang hỏi chị ở đâu?”
Vừa xong ván bài, Tứ di thái cười: “Nghỉ
chơi thôi! Người ta còn tân hôn đấy, chúng ta cứ giữ cô ấy coi chừng Đại thiếu lấy mạng.”
Tịnh Vi mắc cỡ khi bị bà ta trêu, rửa tay xong nhanh chóng về phòng. Tới cửa quả nhiên thấy nhiều người hầu đang
đứng đợi, các nàng đi vào liền đồng thanh hô: “Chào thiếu phu nhân, Thất tiểu thư.”
Tịnh Vi khẽ gật đầu xem như trả lời. Vào
trong, thấy tổng thị vệ Khổng Gia Chung đang đứng gần nơi Hách Liên Tĩnh Phong ngồi trên sofa, dường như có chuyện cần báo cáo. Khổng Gia Chung
nhìn nàng đi vào, y liền hạ giọng: “C