XtGem Forum catalog
Giáo Sư Quá Dùng Sức

Giáo Sư Quá Dùng Sức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323461

Bình chọn: 9.5.00/10/346 lượt.

áp.

Tôi liếc sang Cố Hành Chỉ, cậu ta cúi đầu ngồi,

áo sơ mi trắng sạch sẽ, vẻ ngoài xuất chúng, khóe miệng tôi cười âm

trầm, rốt cuộc cũng đến.

Đợi một lúc, bên trong có người kêu tiếp theo, Cố Hành Chỉ đứng dậy dáng vẻ cao ngạo mắt như muốn mọc trên đỉnh

đầu. Nhìn cậu ta đi vào tôi lặng lẽ đưa chân phải ra, mắt trên đỉnh đầu

đúng không, cho cậu té chết.

Cố Hành Chỉ vẫn ung dung đi vào trong, trước khi qua tôi cậu ta nhìn tôi với ánh mắt khinh khỉnh.

“Bạn học, súc dây giày!”

Tôi nhanh chóng đưa ra kế hoạch thứ hai.

Cậu ta quay đầu lại nhìn xuống, đúng thiệt là súc giây dày. Cố Hành Chỉ

ngồi xổm xuống, thắt dây giày, tôi lập tức dùng hết sức rống to lên còn

len lén liếc nhìn hội trưởng.

“Cậu là tên háo sắc!”

Hội

trưởng nghe tiếng thì chạy ra, Cố Hành Chỉ đã buộc xong dây giày đứng

lên, chăm chú nhìn tôi, tôi bình tĩnh lại chỉ tay vào cậu ta.

“Hội trưởng, anh nên phân xử cho tôi, cậu nam sinh này giả bộ thắt dây giày

ngồi xuống nhìn trộm tôi, đúng là không biết xấu hổ.”

Khuôn mặt hội trưởng méo mó, anh ta chạy đến bên Cố Hành Chỉ.

“Kỳ…….”

“Hả?” Tôi hung trợn trừng mắt với anh ta.

“Cái này Nguyệt Nguyệt à, cô cảm thấy cậu ta ngồi thắt dây giày cách cô 5 mét thì có thể nhìn trộm được gì?”

“……….Mặc kệ, dù sao cũng đã nhìn. Người thế này sao còn phỏng vấn được, nếu vào

hội học sinh của chúng ta chắc chắn sẽ làm mất bản sắc của hội.”

Hội trưởng cũng không biết nói gì cho phải, xấu hổ nhìn Cố Hành Chỉ bên

cạnh, cậu ta không thay đổi sắc mặt, quanh người tỏa ra khí lạnh, cậu ta mở miệng, giọng nói trầm thấp dễ nghe.

“Sáng sớm cho cô gái uống xuân dược đứng trước cửa dọa người, tôi không biết là các người có thể

tuyển ra được loại sinh viên gì vào đây kể cả tôi.”

Tôi: !@#$%^&

Cậu ta nói xong thì bỏ đi, trong lòng tôi vui sướng hết cỡ.

Hội trưởng đau lòng đuổi theo cậu ta, hai người nói chuyện một lúc lâu tại khúc cua rồi cùng nhau quay về.

Vui sướng trong lòng tôi bị dập tắt, Cố Hành Chỉ không thèm liếc mắt nhìn đến tôi một bước đi vào trong.

Tôi nắm tay quơ quơ sau lưng cậu ta. >.<

***

Giờ trưa tôi cùng Lâm Tĩnh và Tân Hân đi căn teen ăn cơm, gặp được Tô Minh

Á, cậu ấy ngồi bàn đối diện xéo với chúng tôi, còn cái người đang nói

chuyện vui vẻ cực kỳ đắc ý kia hình như là Lâm Phi.

Tân Hân nhìn tôi, cười dịu dàng: “Ai yo, Kỳ Nguyệt à có phải bây giờ cậu gặp bạn học Tô có cảm giác chột dạ phải không?”

“Chột dạ?” tôi gặm đùi gà: “Việc này không thể trách tớ.”

Tân Hân chén ghét nhét hết toàn bộ giá đỗ vào chén tôi.

“Đương nhiên là không thể trách cậu, không ai trách cậu, cái tớ muốn là thầy

Tô kìa, trong đầu tớ chỉ có thầy ấy chứ không có cậu.”

Tôi khinh thường: “Từ khi cậu có Ninh Tiểu Bạch không phải trong đầu cậu chỉ có cậu ta không có tớ sao.”

Tân Hân: “Chòm sao Song Ngư nổi tiếng trọng sắc khinh bạn, cậu nghĩ rằng tớ và cậu muốn sao, cái này là bản tính sẵn có rồi.”

Lâm Tĩnh dùng sức đặt chiếc đũa xuống: “Thật là ồn ào, tớ nói chuyện quan

trọng đây, tớ phát hiện một soái ca đang gieo giống ở đây.”

Tôi và Tân Hân quay lại nhìn, tôi ngẹn chết, lại gặp Cố Hành Chỉ.

Cố Hành Chỉ đứng đó múc canh, mí mắt buông xuống trầm mặc, không biết có

phải khí thế quá mạnh hay không mà các nữ sinh xung quanh không ai dám

tới gần.

Cậu ta bưng cái chén ngồi xuống bàn của Tô Minh Á.

Lâm Tĩnh cảm khái nói: “Quả nhiên vật hợp theo loài.”

Lâm Tĩnh cảm khái xong liếc nhìn Tân Hân, lại nhìn qua tôi, hai người bưng chén đũa qua bàn trống kế bên.

Tôi vẫy hai chiếc đũa, này này! Sao lại chạy, mau tới đây che tớ chứ.

Hai cô nàng cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Một mình độc bá thiên hạ với cái bàn, quả nhiên Tô Minh Á thấy tôi, mỉm

cười với tôi, Lâm Phi cũng nhìn thấy cậu ta vui vẻ kêu lên.

“Chị dâu, thật khéo!”

Tân Hân và Lâm Tĩnh đang rất vui vẻ xem kịch.

Xưng hô kiểu này thật con bà nó máu chó, tôi cảm nhận được nhân sinh con

người quá u ám, tôi cười chát chúa. Cố Hành Chỉ cũng nhìn tôi lạnh nhạt

rồi quay đi, đáy mắt như có màn sương quanh năm không tan.............

***

“Chị dâu ngồi một mình à?” Lâm Phi vẫy tay cười híp mắt kêu: “Tới bạn chúng tôi ngồi này.”

Tôi liều chết lắc đầu.

Lâm Phi tiếp tục nói: “Chị dâu đừng có ngại, tôi nhớ trước kia cậu cũng đâu có ngại như vậy.”

Tôi cầm khay lên, được rồi chị dâu đây một đi không trở lại!

Đến chỗ bọn họ ngồi tôi chỉ cắm đầu ăn cơm không hề ngẩng đầu lên.

Lâm Phi kinh ngạc nói: “Thì ra chị dâu ăn cơm cũng kiên định như vậy!”

“khụ khụ khụ.” Tôi bị ngẹn tới mức trào nước mắt: “Ăn cơm cũng phải có khí chất của ăn cơm.”

Tô Minh Á khẽ mỉm cười, đưa bình giữ nhiệt của cậu ấy cho tôi: “Kỳ Nguyệt, cậu ăn chậm một chút.”

Có tiếng cười nhạt từ kế bên, tôi ngẩng mặt lên, Cố Hành Chỉ đang cầm

muỗng múc canh tuy tôi không thấy mặt cạu ta nhưng tôi khẳng định một

điều, tiến cười đó chắc chắn là của cậu ta!

Lòng tôi trầm xuống, mẹ ơi, thân phận bại lộ!

Tôi quyết định giả bộ không biết mở to hai mắt nhìn Cố Hành Chỉ, vẻ mặt ngu ngốc có thừa rồi lại quay sang nhìn Tô Minh Á: “Ai vậy? Người này là

ai?”

“Đàn em, sinh viên năm nhất, Cố Hành Chỉ mới