
ệng bịt chặt đôi môi cô, ngấu nghiến hôn
cô, vừa cắn vừa mút một cách tàn khốc, hận một nỗi không thể nuốt gọn cả phần lưỡi của cô.
Ban đầu, cô nhẫn nhục chịu đựng sự tàn sát phá phách bừa bãi mang tính trả thù của anh. Nhưng sau đó, động tác của anh chậm dần, sự phẫn nộ trong đáy mắt cũng dần dần tan biến, hóa thành
ngọn lửa nóng bỏng thiêu cháy cả con người. Bàn tay đặt sau gáy cô dịu
dàng vuốt ve mái tóc cô, nụ hôn trở nên triền miên, đau khổ.
Nỗi
đau khổ nào cô cũng có thể nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng tình cảm dịu dàng
của đàn ông lại chính là điểm yếu trí mạng của cô… Cô cảm thấy từng lớp
phòng ngự ở tận cùng trái tim đang bị dỡ bỏ từng chút, từng chút một, cô thậm chí bắt đầu luyến tiếc thứ tình cảm ấm áp này.
Cô dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại, dồn sức đẩy anh ra, đánh anh, nhưng không có kết quả. Cô hạ quyết tâm, cắn vào môi anh, để anh có đủ thời gian
phản ứng lại, cô cắn một cách rất chậm, rất dịu dàng.
Anh khe khẽ rên lên một tiếng, cuối cùng lưu luyến buông cô ra, liếm vết máu đang
rỉ ra trên môi, “Tô Mộc Mộc, em còn dám nói thêm một lời nào nữa thử
xem!”
Rất lâu sau cô mới định thần lại được, đưa tay lên vuốt ve
đôi môi sưng phồng, hằn học đẩy anh ra, “Đừng nói rằng anh không như
vậy! Nếu bốn năm trước em không bỏ đi mà cứ bám theo anh, chắc là anh đã chán ghét em từ lâu, kết cục của em chắc còn không bằng Chu Tịch …”
“Chu Tịch? Có phải cô ta đã nói gì với em không?”
“Cô ta không nói gì cả.”
Với cá tính của Trác Siêu Việt, từ trước tới giờ đều không chịu giải thích
điều gì, nhưng hôm nay anh lại tỏ ra rất kiên nhẫn, cố gắng giải thích
với Mộc Mộc. “Em đừng nghe cô ta nói lung tung, anh với cô ta chẳng có
chuyện gì cả, là do cô ta chỉ làm theo ý mình, anh…”
“Không liên
quan gì tới cô ta! Là do em đã nghĩ kỹ rồi, không muốn vấn vương một
cách không rõ ràng với anh nữa! không muốn nhìn thấy anh nữa!”
“Không muốn gặp lại anh nữa?” Anh bỗng nhiên bật cười, khóe môi nhếch lên một
đường cong khiến trái tim người khác giá lạnh, trong con ngươi màu đen
lóe lên ngọn lửa có thể nuốt gọn cả một con người. “Được!”
Anh bước từng bước về phía cô, cô lùi từng bước về phía sau, nụ cười của anh khiến cô có dự cảm chẳng lành…
Cô lùi sát tới tận chân tường, đến khi không còn đường lui nữa, anh bế
thốc cô lên, bước đến bên chiếc giường massage, ném cô lên trên đó.
Chiếc giường massage lắc lư một cách dữ dội dưới người cô, tròng trành muốn
đổ, cô hoảng sợ túm chặt lấy tấm ga trải giường, “Anh…”
Anh đứng
bên cạnh giường, hai tay giữ chặt hai cánh tay cô, ấn cô ngã nằm xuống
giường. “Em chiều anh thêm một đêm nữa, anh hứa, sau này sẽ không tới
tìm em nữa!”
“Anh không hối hận sao?”
Nghe thấy câu này,
bàn tay đang thọc vào cổ áo cô chợt sững lại, các ngón tay nắm lại thành một nắm đấm, rồi lại dần dần duỗi ra, lần lượt cởi từng cúc áo của cô…
“Tùy anh vậy.” Không muốn lại nhìn thấy sự mâu thuân trong đáy mắt anh, Mộc
Mộc khép chặt mắt, một giọt chất lỏng nóng hổi lăn ra từ khóe mắt cô,
rơi vào trong tóc. Họ không muốn gây tổn thương cho nhau, nhưng lại làm
tổn thương nhau sâu sắc, họ không muốn vượt qua dòng Lôi Trì1 này, kiềm
chế hết lần này tới lần khác, ghìm chắc dây cương hết lần này tới lần
khác, cuối cùng, vẫn không kiềm chế được, vượt qua giới hạn này.
(1. Lôi Trì: tên một con sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy, Trung Quốc,
thường được ví von với một phạm vi, một giới hạn nhất định mà người ta
không dám vượt qua.)
Ngón tay mát lạnh lướt qua khóe mắt cô, lau qua lau lại.
“Mở mắt ra, anh không thích cưỡng hiếp một cái xác…” Dưới mệnh lệnh đanh thép của anh, cô mở mắt.
“Anh đã dạy em phải làm vui lòng đàn ông như thế nào, em quên rồi sao?”
Cô lắc đầu. Cô không quên, có bằng chứng từ lời nói đến việc làm đều mẫu
mực luôn cố gắng không biết mệt mỏi của anh, cô sao có thể quên được?
“Tối hôm nay, chừng nào em khiến anh hài lòng… anh mới để em đi.”
Cô cười đau khổ, sự tàn ác của anh, cô đã sớm được lĩnh giáo, không còn
cảm thấy lạ lẫm nữa. vịn vào chiếc giường massage xiêu vẹo, cô ngồi dậy, cẩn thận quỳ gối trước mặt anh, đôi môi ghé sát vào khóe môi anh, khe
khẽ hôn lên đó, một cảm giác như bị điện giật khiến toàn thân cô rung
lên, vội vàng vịn lấy bờ vai anh…
Cô đang muốn hôn sâu thêm, anh quay mặt đi, né tránh.
Hiểu được sự khước từ của anh, cô khẽ khàng hôn lên sau tai anh, đầu lưỡi
chầm chậm mơn man vành tai. Đồng thời, ngón tay cô lần xuống cởi cúc áo
của anh, từng chiếc, từng chiếc một, cơ thể anh lộ ra trước mắt cô, ngón tay cô luồn sâu vào trong vạt áo anh, cởi bỏ chiếc áo anh đang mặc trên người.
Cơ thể anh vẫn không thay đổi, mỗi bắp thịt vẫn nổi lên
cuồn cuộn, cô khẽ khàng hôn lên đó, những chỗ đầu lưỡi cô đi qua, cơ thể anh lại run lên khe khẽ, cơ thịt mềm mại trở nên rắn chắc.
Khi
đôi môi cô chạm tới vai phải của anh, cô bỗng nhiên phát hiện trên vai
anh có một vết sẹo lờ mờ hình dấu răng, xem ra rất giống với vết tích do một người phụ nữ để lại.
“Đó là kiệt tác của em đấy.” Anh ôm lấy vòng eo cô, “Em còn nhớ không?”
Bàn tay cô