
m trân trọng cô…
Giấc mơ sở dĩ tươi đẹp là bởi vì nó luôn tồn tại trong đầu. Một khi giấc mơ biến thành sự thật, nó liền mất đi vẻ mộng ảo!
Cuộc sống của một sinh viên đã bắt đầu, ngoài việc lên lớp, còn có các câu
lạc bộ khác nhau liên tục chiêu sinh, các loại vũ hội chào đón tân sinh
viên, các buổi họp đồng hương, các bạn trong phòng đều ăn mặc chải chuốt thật xinh đẹp như những bông hoa mới nở, bận rộn tíu tít, Mộc Mộc cũng
rất bận, ban ngày lên lớp học, buổi tối lại bận chạy chỗ này chỗ kia
cũng nhóm nhạc.
Điện thoại di động của cô rất ít khi mở máy, bởi
vì cô sợ Trác Siêu Nhiên sẽ gọi điện tới, sợ nghe thấy giọng nói của
anh, thậm chí sợ cả việc nghe thấy tiếng thở của anh.
Vừa mới kết thúc một tiết học Chính trị, cô ôm đồ chuẩn bị ra khỏi giảng
đường, cô giáo dạy Chính trị liền gọi cô lại, dẫn cô lên phòng làm việc. Cô giáo dạy Chính trị là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, vẫn giữ
nguyên được phong thái như xưa, cô đã lên lớp miễn phí cho Mộc Mộc suốt
cả một buổi chiều về tư tưởng chính trị, dẫn nhiều tài liệu từ nhiều
nguồn khác nhau chỉ bảo cô, làm một người phụ nữ thì cần phải tự cường,
tự tôn, tự yêu bản thân mình như thế nào.
Cô giáo Chính trị nói
đến nỗi khô môi rát họng, Mộc Mộc vẫn không thể rút ra được trọng điểm
trong bài giáo huấn dài dằng dặc ấy. Vì phải thức suốt đêm hôm qua, đầu
cô quả thực rất đau, không thể không hỏi: “ Thưa cô, có phải cô tìm em
là có việc gì không ạ?”
Cô giáo dạy môn Chính trị cuối cùng cũng
nói rõ trọng điểm: “Tô Mộc Mộc, có người nhờ cô chuyển tới em một câu,
bà ấy nói rằng bà ấy không thích em, hy vọng sau này sẽ không phải nhìn
thấy em, cũng hy vọng hai cậu con trai của bà ấy sẽ không gặp lại em…”
Mộc Mộc cảm thấy hơi lạnh, đặc biệt là câu cuối cùng, nó khiến người cô sởn gai ốc.
Chỉ mới gặp một lần, nói với nhau vài câu, bà ấy đã có thể nhìn nhận mọi việc một cách thấu đáo như vậy, quả thực đáng sợ!
“Thưa cô, nhờ cô chuyển lời của em tới bà ấy, em chỉ có thể bảo đảm rằng, em sẽ không chủ động tìm họ!”
Đối với Mộc Mộc, đây là giới hạn cuối cùng của cô. Từ sau buổi chiều hôm
đó, cô chưa hề liên lạc với Trác Siêu Nhiên, cũng không liên lạc với
Trác Siêu Việt,cô rất cố gắng sống cuộc sống của mình, không để bản thân có bất kỳ sự mơ mộng hão huyền nào khác.
Mấy ngày sau, Mộc Mộc
nhận được điện thoại từ bệnh viện, bác sĩ Trương gọi cô tới bệnh viện để tiến hành làm sinh thiết. Hôm tới bệnh viện làm sinh thiết thận, cô cố ý đến xem bệnh án của Trác Siêu Nhiên, mắt của anh hồi phục rất tốt, tuần sau có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi.
Làm xong sinh thiết, Mộc
Mộc lại tới trước cửa phòng bệnh của Trác Siêu Nhiên len lén nhìn vào
bên trong, trạng thái tinh thần của anh rất tốt, sắc mặt xem ra rất mạnh khỏe. Mẹ anh đang ngồi cạnh giường trò chuyện với anh, còn cẩn thận
giúp anh cử động các ngón tay bên cánh tay đang truyền dịch.
Trong phòng bệnh, cô không nhìn thấy Trác Siêu Việt, đã nhiều ngày không gặp, cũng không có tin tức gì của anh, cô rất muốn được đứng từ xa nhìn ngắm anh một chút, để biết rằng anh vẫn đang sống tốt. Đáng tiếc, cô đã đưa
mắt tìm kiếm vài vòng khắp phòng bệnh, từ đầu tới cuối vẫ không thấy
hình bóng của Trác Siêu Việt.
Cuối cùng, cô chỉ thất vọng ra về.
Sau khi từ bệnh viện trở về, Mộc Mộc mở máy điện thoại, suốt mấy ngày luôn
lo lắng chờ đợi kết quả từ bác sĩ Trương, chốc chốc lại giở điện thoại
ra xem có cuộc gọi nhỡ nào không.
Đêm khuya, chiếc điện thoại
đang đặt trên bàn bỗng đổ chuông, cô vội vàng cầm điện thoại lên, vừa
nhìn thấy tên người gọi hiện lên trên màn hình, chiếc điện thoại liền bị rơi xuống bàn. Cô ôm lấy cơ thể đang cuộn tròn của mình, ép bản thân
không được nghe điện thoại, cũng không được nhìn vào dóng tên hiển thị
trên màn hình.
“Chị Mộc Mộc, sao chị không nghe điện thoại?” Cô
bé ở giường trên thò đầu xuống, trên khuôn mặt còn đỏ ửng bừng bừng khí
thế, so với mấy cô bé này, Mộc Mộc cảm giác bản thân mình đã già, sắp
sửa biến thành một nắm xương khô.
“ Điện thoại quấy rối.”
“ Ồ!”
Chuông điện thoại cứ liên tục reo, ba chữ Trác Siêu Việt cứ hiện lên không
ngừng trên màn hình, Mộc Mộc quả thực không thể chịu đựng nổi nữa, tháo
bỏ pin điện thoại.
Điện thoại di động bị tháo pin, cả buổi tối
trở nên vô cùng yên tĩnh, nhưng tâm tư của Mộc Mộc lại không thể yên
tĩnh chút nào. Cô không xác định được mình làm như vậy đúng hay sai,
nhưng cô sợ nhận điện thoại rồi, nghe thấy giọng nói của anh, cô sẽ
không thể kiềm chế được bản thân mình.
Cô không kiềm chế được bản thân mình cũng không sao, tội danh giết người cô còn giám gánh chịu, còn điều gì mà cô không dám làm?
Là do cô sợ Trác Siêu Việt sẽ không kiềm chế được bản thân mình…
Tòa nhà ký túc xá đã cắt điện, Mộc Mộc vừa nằm len giường chuẩn bị đi ngủ,
tiếng chuông điện thoại cố định trong phòng lại vang lên, cô nằm gần
chiếc điện thoại nhất, tiện tay nhắc ống nghe lên, “Xin chào!”
“ Xuống ngay!” mặc dù chỉ có hai chữ, Mộc Mộc cũng đã nghe ra đó là giọng nói của ai.
Cô kiềm chế ý muốn lao ngay xuống dưới tầng. “ Quá muộn rồi,