Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324664

Bình chọn: 7.00/10/466 lượt.

n đồng hồ, đã quá một giờ đêm.

Cô nằm lên giường, nhìn ngắm từng vết thâm tím trên người, cảm giác ấm áp

dư thừa của trạng thái kích thích mạnh ban nãy vẫn lưu lại mãi trên

người chưa chịu tan biến.

Kiểu cảm xúc mạnh này, chưa từng thử qua thì thôi, đã thử một lần rồi sẽ bị nghiện, muốn từ bỏ thật quá khó khăn! Sáng sớm, Mộc Mộc còn đang say ngủ, giộng nói của Trác Siêu Việt bỗng vang bên tai: “ Dậy mau”.

Cô ngái ngủ trèo ra khỏi giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng rõ. “ Sớm như vậy? Đến bệnh viện ư?”.

“Đi chạy bộ”.

“ Hả?” Một người từ nhỏ tới lớn chưa từng chạy bộ như cô, liền quay trở

lại vào trong chăn, tùm lấy chăn trùm kín đầu. “ Em không đi, tối qua em không ngủ được, cần phải ngủ thêm một lát nữa”.

“ Sức khỏe yếu

như vậy, còn không biết luyện tập, thế mà đi hiến thận thì lại rất tích

cực”. Anh lôi phắt cô từ trong chăn ra, bất chấp sự phản kháng của cô,

đẩy cô vào trong nhà vệ sinh. “ Bắt đầu từ hôm nay, mỗi buổi sáng em đều phải chạy bộ một tiếng đồng hồ.”

“ Tại sao chứ?”

“ Bởi vì anh thích thế!”

“….”

Trên con đường nhỏ ven sông, cô chạy theo Trác Siêu Việt tới nỗi hổn hển

không ra hơi, cuối cùng đau khổ nghĩ ra một nguyên nhân, cắn răng lại

đuổi kịp anh, hổn hển hỏi: “ Trác Siêu Việt, chắc không phải bốn năm

nay… anh luôn hận em… muốn báo thù em, vì vậy, thay đổi phương pháp

trừng trị em đến… chết chứ?”

“ Em nhận ra rồi à?” Khuôn mặt anh

đầy vẻ đồng tình, vỗ vỗ vào vai cô. “ Anh thấy em vẫn nên tranh thủ thời gian rèn luyện sức khỏe đi, nếu không, chưa biết chừng một ngày nào đó

sẽ thật sự bị anh giày vò cho tới chết đấy…”

“ Chi bằng anh cứ trực tiếp bóp chết em đi.”

“ Anh có cách hay hơn.”

Cô có cảm giác trời đất tối tăm mù mịt.

Chạy bộ, ăn sáng xong, Trác Siêu Việt đưa thẳng cô tới Học viện âm nhạc của thành phố S.

Hôm nay là ngày khai giảng, trong khuôn vuên trường đều là những sinh viên

ghi danh, xe ô tô đỗ kín cả cổng trường, trong đó không thiếu những

chiếc xe hạng sang, một số người nhìn có vẻ là phụ huynh, một số người

rõ ràng là không phải, ví dụ như Trác Siêu Việt.

Từ lúc Mộc Mộc

bước từ chiếc Land Rover của Trác Siêu Việt xuống, cho tới khi đi theo

anh đến chỗ ghi danh, suốt dọc đường có không ít ánh mắt nghi ngờ dõi

theo họ, dường như đều đang dò đoán xem mối quan hệ giữa họ rốt cuộc là

như thế nào. Khi việc sinh viên nữ được bao nuôi trở thành một trào lưu, ánh mắt của đám sinh viên và thấy cô giáo trở nên vô cùng tinh nhanh.

Mộc Mộc cẩn thận thắt lại chiếc khăn lụa trên cổ, tránh không để lộ ra những chứng minh từ việc tư tình vụng trộm của cô.

Làm xong thủ tục nhập học, Trác Siêu Việt đưa cô tới ký túc xá, giúp cô sắp xếp đồ đạc gọn gang, còn tiện tay giúp cô gấp chăn gối thành một khối

vuông vắn.

“ Không thể nhận ra, anh còn có tài nghệ

này nữa.” Cô thực lòng tán thưởng, bởi vì tư thế gấp chăn của anh đặc

biệt gọn gàng, nhanh nhẹn, ánh mắt vô cùng tập trung.

“ Dù gì anh cũng đi học bốn năm ở trường quân sự. “ Anh bỗng nhiên lại có chút cảm khái: “ Chớp mắt một cái, đã mười hai năm rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.”

Các bạn cùng phòng mới của cô nhìn anh, ánh mắt sáng lấp lánh.

Ánh mắt của Mộc Mộc cũng sững lại khi nhìn thấy ánh mắt của anh, mười hai

năm trước, khi anh học ở trường quân sự, không biết trông như thế nào?

Chắc chắn là rất độc đáo, rất có phong cách.

“ Em…” Anh quay mặt lại, định nói gì đó.

Mộc Mộc lập tức gật đầu, “ Anh không cần nói nữa, em biêt anh muốn nói gì rồi, em không nhìn nữa!”

Xử lý xong mọi việc ở trường, anh đưa cô tới bệnh viện thăm Trác Siêu

Nhiên. Khi họ vừa đi tới cửa phòng bệnh, tiếng chuông điện thoại di động của Trác Siêu Việt vang lên, anh lấy điện thoại ra, nhìn thấy màn hình

hiển thị người gọi Trác Siêu Nhiên, liền tắt máy đi, đẩy cửa bước thẳng

vào trong.

Trác Siêu Nhiên nửa nằm trên giường đang truyền dịch.

Trên chiếc sofa trong phòng bệnh có một người phụ nữ đang ngồi ngay ngắn, bộ trang phục công sở màu xanh đen hoàn toàn làm nổi bật lên thần thái

khiến người khác phải khiếp sợ.

Vừa nhìn thấy bà, Trác Siêu Việt

bỗng đứng khựng lại. Mộc Mộc tò mò nhìn về phía đó, người phụ nữ khoảng

hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo mặc dù không được coi là đẹp, nhưng tương

đối có khí chất, vẻ uy nghi khắp người khiến cô liên tưởng tới hình ảnh

của Võ Tắc Thiên.

Khi cô đang len lén quan sát người phụ nữ kia,

bà cũng dò xét nhìn cô, ánh mắt sắc nhọn sau khi quét qua khuôn mặt cô

hai lượt, dừng lại trên cổ cô- nơi đang được che đậy bởi chiếc khăn lụa, sau đó bà nhìn về phía Trác Siêu Việt, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

“ Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Nghe câu nói của Trác Siêu Việt, Mộc Mộc lập tức toát mồ hôi khắp người.

“ Con thử nói xem?” Ngữ khí của mẹ anh không tức giận mà vẫn thể hiện vẻ

uy nghiêm. “ Siêu Nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, hai đứa giấu cả mẹ.”

“ Bọn con cũng là vì sợ mẹ lo lắng.” Trác Siêu Việt vừa nói, vừa nháy mắt ra hiệu với Mộc Mộc, người đang bước vào trong phòng theo sau anh.

Mộc Mộc lập tức hiểu ý, lễ phép khom lưng cúi chào người mẹ đang giữ bộ mặt rất nghi