
không đón nhận, cũng không từ chối, nhưng Mộc Mộc nhìn thấy bàn
tay anh nắm chặt lại thành nắm đấm, dường như đang gắng hết sức để kiềm
chế một trạng thái manh động nào đó.
Điều này mang lại sự khích
lệ rất lớn cho cô, vậy là, cô lấy hết dũng khí bước tới sau lưng anh,
dùng hai tay ôm chặt lấy anh từ phía sau, áp sát khuôn mặt vào tấm lưng
thẳng tắp của anh.
“Nếu anh thật sự muốn có em, em có thể cho anh…” Giọng cô khe khẽ, khàn khàn, khiêu khích sự cô đơn trong đêm khuya.
“Bây giờ em vẫn là chị dâu của anh.”
“Em biết! Cứ cho là em lôi kéo anh, cứ cho là em không biết xấu hổ, được
không?” Cô nói, “Siêu Việt, qua đêm nay... em sẽ ra đi, anh cứ coi như
chưa từng xảy ra chuyện gì.”
“Ra đi?” Trác Siêu Việt giận dữ quay người lại, tức đến nỗi sắc mặt sa sầm. “Tô Mộc Mộc, có phải là em cảm
thấy đùa giỡn như vậy rất hứng thú, rất có ý nghĩa? Có phải là em thích
sau khi có chuyện tình một đêm với đàn ông rồi hoàn toàn biến mất, để
anh ta phải nhớ nhung vương vấn mãi không nguôi?”
“Không phải như vậy… em cứ nghĩ rằng anh thích như thế.” Không có người phụ nữ nào lại
thích sau khi đã dâng hiến tất cả cho người đàn ông, lại lặng lẽ ra đi.
Lần đó của bốn năm trước, cô đã khóc ở văn phòng luật sư suốt cả một
buổi sáng, dùng hết tất cả số khăn giấy dự trữ của Kiều Nghi Kiệt. Đó là vì cô nhớ tới anh, trong trái tim, trong đầu cô đầy ắp hình bóng của
anh.
Nếu như có thể lựa chọn, cô thật sự không muốn thử lại cảm
giác đó một lần nữa. Nhưng cô nợ anh quá nhiều tình cảm, cô biết, đến
khi cô và Trác Siêu Nhiên chính thức chia tay, ngay cả cơ hội gặp mặt
của họ cũng không có nữa, vì vậy, cô hy vọng trước khi ra đi, có thể
khiến anh cảm thấy thỏa mãn, hoặc làm một chút gì đó để anh cảm thấy vui vẻ.
Cô đã sai ư?
“Anh đã nói rằng anh thích như vậy sao?” Anh hỏi lại.
“Ban nãy anh nói muốn nghe, còn mượn men rượu để vuốt ve người em, em nghĩ rằng anh… ừm, có thể là em đã hiểu nhầm rồi.”
Anh mỉm cười giễu cợt: “Có phải em nghĩ rằng anh coi thân thể của phụ nữ là công cụ để mua vui? Anh có được rồi, chơi đủ rồi, sẽ có thể hoàn toàn
mãn nguyện?”
“Không thể hoàn toàn mãn nguyện, vẫn tốt hơn việc muốn mà không có được chứ?”
“Em đang nghĩ như vậy sao?”
“…” Mộc Mộc mím môi, tron lòng cảm thấy rất bức bối, bình thường, giọng
điệu của anh còn có thái độ bất cần,, thể hiện rõ rằng anh không để ý
tới thứ gì cả. Nhưng cứ tới giờ khắc quan trọng, anh lại để ý, lại chính nhân quân tử hơn bất kỳ ai.
“Thôi được rồi, em muốn nghĩ thế nào thì tùy!”
Thấy anh định đi, Mộc Mộc đuổi theo ngăn anh lại, “Vậy anh hãy nói cho em
biết, rốt cuộc anh muốn điều gì? Chỉ cần có thể làm được, em sẽ làm cho
anh.”
Trác Siêu Việt không trả lời, vòng qua người cô, bước về phía cầu thang.
Đêm khuya tĩnh mịch, một chút âm thanh khác thường cũng trở nên chói tai,
huống hồ đó là tiếng đổ vỡ sắc nhọn. Đang ngồi ngây người trên sofa, Mộc Mộc bỗng nhiên giật nẩy mình, vội vàng chạy xuống tầng dưới, nhất thời
quên mất rằng mình còn đang mặc áo ngủ.
Cửa phòng ngủ của Trác Siêu Việt mở he hé, cô bước vào, ánh sáng trắng nhạt từ bên trong phòng tắm hắt ra, mơ mơ hồ hồ.
Mộc Mộc bước vào bên trong, nhìn qua cánh cửa phòng tắm đang hé mở, chỉ
thấy khắp nền nhà vương đầy mảnh vỡ của bình gốm hoa xanh và những cánh
hoa hồng trắng xơ xác, vòi hoa sen xối thẳng xuống, gột rửa bầu không
khí lạnh lẽo lan tỏa từng hồi trong nhà tắm…
Trác Siêu Việt đang
ngồi trên thành bồn tắm, toàn thân ướt nhèm, ánh mắt có chút đờ đẫn,
nước lạnh cứ chảy xuống dọc theo người anh, nhưng anh không hề né tránh, cứ để mặc làn nước giội xuống người mình.
Mộc Mộc vội vàng khóa
vòi hoa sen lại, lấy khăn tắm giúp anh lau khô người, chiếc áo sơ mi ướt nhèm dính chặt vào người anh, hiện rõ từng đường nét tuyệt đẹp trên cơ
thể.
Ánh mắt cô nhìn xuống phía dưới dọc theo bờ vai khỏe mạnh
của anh, lồng ngực vạm vỡ với những đường nét rõ ràng, vòng eo cường
tráng, đều giống hệt như trong ký ức của cô…
“Em có thể
không dùng ánh mắt đó để nhìn anh được không?” Chắc là do nước quá lạnh, giọng nói của anh cũng đã đông cứng, lộ rõ vẻ u ám, giá lạnh.
“Siêu Việt…” Cô gọi tên anh, thanh âm ấm áp, khuấy động cả sự tĩnh mịch của đêm đen.
“Đi ra!” Lời đuổi khách của anh không hề có chút khách khí.
Điều gì ở Trác nhị thiếu gia cũng tốt, khuyết điểm duy nhất đó là khi uống
say rồi lại đặc biệt có cá tính, hỉ nộ bất thường, một người đã từng
được trải nghiệm qua nhiều lần như Mộc Mộc, sớm đã không còn cảm thấy lạ lẫm.
Cô quay người định bước ra ngoài cửa, cổ tay bỗng nhiên bọ
một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lại, giọng nói của anh nhẹ như gió thoảng.
“Đợi đến khi chúng ta gặp lại nhau…”
Mộc Mộc tròn xoe mắt kinh ngạc, quay đầu lại nhìn đôi mắt vì say rượu mà lim dim mơ màng của Trác Siêu Việt.
“Chẳng phải là em luôn hỏi anh, tại sao lại học cách đọc khẩu hình, hôm nay
anh nói cho em biết: Bởi vì anh muốn hiểu được câu nói không phát ra âm
thanh của em từ bốn năm trước có ý nghĩa gì. Nếu anh đoán không nhầm,
điều em muốn nói là: Đợi đến khi chúng ta gặp lại nhau… Đúng