pacman, rainbows, and roller s
Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324601

Bình chọn: 8.00/10/460 lượt.

ã từng nghe anh ấy nhắc tới cô.” Mộc Mộc nói.

“Vậy ư?” Chu Tịch châm một điếu thuốc, điếu thuốc thon nhỏ kẹp giữa các ngón tay xinh xắn, khói thuốc mùi bạc hà nhè nhẹ từ từ lan tỏa. “Anh ấy nói

gì về tôi?”

“Anh ấy nói cô đã làm cho anh ấy rất nhiều việc.”

Cô ta hạ bàn tay trái đang cầm điếu thuốc xuống, khẽ chạm vào vết sẹo nhỏ

dài trên cổ tay, kiểu sẹo đó, rất giống với vết sẹo do cắt mạch máu ở cổ tay. Nếu không phải là do cô ta cố ý chạm vào, vết sẹo ấy đã mờ đến nỗi dường như không còn nhìn thấy gì nữa, “Anh ấy nhất định đã không nói

cho cô biết, tôi đã từng làm những gì vì anh ấy.”

Mộc Mộc yên lặng nhìn cổ tay cô ta, anh quả thực đã không nói, cô ta đã từng

cắt động mạch ở cổ tay vì anh. Một người phụ nữ, vì một người đàn ông,

có thể từ bỏ cả tính mạng, vậy thì cô ta làm điều gì cũng đều xứng đáng

được tha thứ, phản bội thì cũng nhằm nhò gì?

“Khi tôi vừa quen

biết anh ấy, giống như cô bây giờ,” Chu Tịch liếc nhìn bộ dạng của Mộc

Mộc: quần bò đơn giản, áo sơ mi cách điệu màu tím nhạt, còn cả mái tóc

dài buộc túm lại cao cao ở phía sau, khẽ thở dài, “Chưa tới bốn năm, anh ấy đã hoàn toàn khiến tôi thay da đổi thịt.”

Mộc Mộc mỉm cười chỉ vào chiếc váy dài kiều diễm trên người cô ta, “Rất hợp với cô.”

Có một số người phụ nữ rất kỳ lạ, khi còn ăn mặc giản dị với quần bò áo

phông, luôn mơ ước rằng có một ngày có thể mặc những bộ váy lộng lẫy

trong tủ kính, đến khi thật sự được khoác nó lên người rồi, mới bỗng

nhiên tỉnh ngộ, trong cuộc sống xa hoa, bắt buộc phải trả một cái giá xa xỉ, hoặc là tình yêu, hoặc là nhân cách, hoặc là tâm hồn.

Không có thứ gì là đáng hay không đáng, quan trọng nhất, thứ bạn muốn có là điều gì.

Chu Tịch vỗ vỗ vào bàn tay đang cầm micro của cô, dùng một ngữ điệu của

người đã từng trải qua trắc trở nói: “Có một ngày, đến khi anh ấy chán

ghét cô rồi, sẽ khiến cô nhận thức được sự lạnh lùng vô tình của đàn

ông… Cô cũng sẽ biết, thứ gì sẽ hợp với cô.”

“Cảm ơn, tôi đã biết thứ gì phù hợp với tôi rồi…”

Bởi vì cô đã hiểu được nguyên tắc lạnh lùng của anh, vì vậy cô biết, người

đàn ông xa xỉ này không phù hợp với cô, dương cầm, âm nhạc, một cuộc

sống bình lặng mới là những thứ phù hợp với cô.

“Đang nói chuyện gì thế?”

Giọng nói của Trác Siêu Việt vang lên, Mộc Mộc mỉm cười ngẩng đầu lên. Cũng

không biết anh đã uống bao nhiêu rượu, trên người toàn mùi rượu nồng

nặc. “Còn có thể nói chuyện gì được nữa, đương nhiên là nói về anh rồi.”

“Anh? Em có thể nói chuyện gì về anh?” Anh ngồi xuống bên cạnh, thân mật vòng tay ôm lấy vai cô, ghé vào tai cô, dùng một giọng nói mà Chu Tịch chắc

chắn có thể nghe thấy được: “Chắc không phải là… nói chuyện buổi tối hôm đó, anh đã khiến em cảm thấy vui sướng bao nhiêu lần chứ?”

Trong giây lát, toàn bộ máu trong người Mộc Mộc dồn hết cả lên mặt, đỏ lựng.

Còn Chu Tịch, người ngồi đối diện với họ, máu trên khuôn mặt lại hoàn

toàn bị rút hết, trắng bệch.

“Hai người vui vẻ đi, tôi không làm

phiền nữa.” Chu Tịch nhanh chóng đứng lên, đến bên đám trưởng phòng

Diêu, nhiệt tình nói chuyện với họ.

Mộc Mộc thu lại khuôn mặt đang cười, đẩy Trác Siêu Việt đang nồng nặc mùi rượu ra, “Anh cho rằng như vậy hay ho lắm à?”

“Rất hay ho.” Anh lại ôm cô, một bàn tay vuốt ve gò má vẫn đang đỏ lựng của

cô, bàn tay còn lại khẽ thọc sâu vào phần eo cô, khe khẽ mơn man. “Tuy

nhiên, anh rất ân hận, đã không nghe được tiếng rên rỉ của em khi đó…

khi nào có cơ hội, hãy cho anh nghe thử.”

“Anh uống say rồi.” Ngoài điều đó ra, cô không tìm được lời lẽ nào khác có thể đáp lại.

“Anh chưa say.”

“Vậy anh có biết em là ai không?”

“… Anh biết.” Anh hít một hơi, buông cô ra, ngồi ngay ngắn lại. “Bây giờ

em là chị dâu của anh, là người phụ nữ của anh trai anh.”

Mộc Mộc chống cằm, có chút ân hận vì đã nói câu đó. Thực ra, cô chỉ hy vọng anh biết rằng, cô không phải Chu Tịch, cũng không phải là đại bộ phận các

cô gái vây quanh anh. Cô là Tô Mộc Mộc, một cô gái ngốc nghếch vô cùng

yêu anh, yêu nhiều tới mức bất cứ lúc nào cũng có thể đáp ứng nhu cầu

của anh, quên mất cả lập trường, nguyên tắc của mình.



đã rất cố gắng để kìm nén bản thân minh, để bản thân mình không nhớ lại

những đường nét đầy nam tính và vô cùng mê hoặc bên trong lớp áo sơ mi

của anh, không nhớ lại anh đã khiến cô có bao nhiêu cảm thấy vui sướng,

nhưng, nếu anh cứ tiếp tục ôm cô như vậy, nói những lời đầy khiêu gợi

như vậy, cô không dám bảo đảm rằng một giây ngay sau đó, cô sẽ không kéo anh sang phòng VIP bên cạnh… rên rỉ cho anh nghe.

Đương nhiên, anh không biết được điều đó.

Bối rối yên lặng một hồi, Mộc Mộc quyết định tìm một chủ đề khác để làm dịu bầu không khí. “Anh muốn hát không? Em chọn bài cho anh.”

“Anh không thích hát, anh thích nghe.” Anh nói, “Em hát cho anh nghe đi.”

Cô cầm lấy micro, “Được thôi, vậy anh thích bài gì?”

“Em biết bài ‘Truyền kỳ’ không?” Anh khẽ hỏi.

Bàn tay Mộc Mộc run lên, chiếc micro suýt nữa thì rơi xuống đất, bởi vì, có một khoảng thời gian, cô đã nghe đi nghe lại ca khúc này, đi đường cũng nghe, ăn cơm cũng nghe, đi ngủ cũng nghe, khô