XtGem Forum catalog
Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324594

Bình chọn: 8.5.00/10/459 lượt.

ào học ở Học viện Âm nhạc, đón cô về

nhà ở, mua cây đàn rách chô cô, càng không cần phải tìm mọi cách để chữa khỏi bệnh mất tiếng của cô…” Chợt ý thức được sự lỡ lời của minh, Trác

Siêu Việt phẫn nộ đập vào cửa xe, quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Cả người Mộc Mộc giống như một quả bóng đầy hơi bị châm một lỗ kim, trở

nên lép kẹp trong chốc lát. “Anh, tại sao anh lại làm những việc đó?”

“Tôi thích xía vào chuyện của người khác!” Anh vẫn nhìn ra ngoài cửa xe.

Cô khe khẽ kéo kéo tay áo anh, “Vậy tại sao anh lại thích xía vào chuyện của người khác?”

“Im miệng!” Trác Siêu Việt khởi động xe, nhưng chiếc xe khởi động tới vài

lần vẫn không nổ máy được, anh tức đến nỗi lầm rầm nguyền rủa. “Sớm biết rằng cô sẽ nói những lời khiến người ta bực bội như vậy, tôi đã không

chữa bệnh cho cô rồi!”

“Anh không muốn nói, em có thể không hỏi.” Cô liếc nhìn đầu lông mày đang nhíu chặt của anh qua tấm gương chiếu

hậu, “Không hỏi anh tại sao lại tốt với em như vậy, cũng không hỏi tại

sao anh đầu tư cổ phần vào Lạc Nhật, tại sao lại học cách đọc khẩu hình… Nếu một ngày nào đó, em không kiềm chế được mà hỏi anh, xin anh đừng

nói với em vì sao, em thật sự không muốn biết!”

Anh quay mặt lại, nhìn cô rất lâu, cuối cùng, đưa tay ra ôm chặt cô vào lòng, hai cánh

tay anh vẫn mạnh mẽ như vậy, không chỉ ôm chặt cả người cô, còn ôm chặt

cả linh hồn cô nữa.

“Có một số điều, anh không nói chắc em cũng hiểu được.”

Cô gật đầu trong vòng tay anh. Dù có ngốc nghếch đến mấy, cô cũng có thể cảm nhận được, anh đối với cô… rất tận tâm.

“Mộc Mộc, em biết không?” Anh khẽ khàng vuốt mái tóc dài phía sau lưng cô,

từng chút, từng chút một. “Với chuyện của bốn năm về trước, anh vô cùng

ân hận, ân hận vì đã không ngăn cản em chịu tội thay mẹ nuôi, khiến em

phải trải qua một cuộc sống không phải của con người trong suốt bốn năm, phải gánh chịu một tiền án mà cả đời không gột sạch được… Bây giờ, anh

tuyệt đối sẽ không để em làm những chuyện ngốc nghếch nữa.”

“Em

không làm chuyện ngốc nghếch! Ông ấy là anh trai duy nhất của bố em, em

không thể giương mắt nhìn ông ấy ra đi… Em muốn làm chút gì đó cho ông

ấy, coi như đó là vì bố…”

Anh thở dài một tiếng, “Anh sẽ tìm cách giúp em. Em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em tìm thấy nguồn hiến thận phù hợp…”

Cô ngẩng đầu lên trong lòng anh, “Em đã nợ anh quá nhiều rồi.”

“Đúng vậy, đã quá nhiều rồi, vậy nên có nhiều hơn một chút nữa, em cũng không cần để ý.”

“Em nợ anh nhiều như vậy, nửa phần đời sau này của em há chẳng phải làm trâu ngựa, báo đáp cho anh?”

Mộc Mộc cố gắng suy nghĩ, trong tương lai, có cơ hội gì để làm trâu ngựa

cho anh? Với khả năng của cô, những việc cô có thể làm cho anh quả thực

là rất hạn chế, ờ, ngoại trừ một chuyện.

Trong đầu cô bất giác lại lóe lên một ý nghĩ, anh không thể là đang muốn có cô chứ…

Không thể được! Cô vỗ vỗ vào đôi má đang nóng rực, cô đã nghĩ lung tung rồi. Hơn chín giờ, đang là “giờ vàng” của cuộc sống về đêm, trên con phố náo nhiệt, nam thanh nữ

tú ra ra vào vào các nhà hàng, khách sạn, quán rượu, quán Karaoke…

Mộc Mộc phủ phục người trên thành cửa sổ xe, nhìn theo một quán Karaoke bên đường, thật sự đã lâu rồi, cô chưa từng đi hát, cũng không biết tình

trạnh của cô bây giờ liệu còn có thể hát được không.

“Muốn tới

quán Karaoke chơi một chút không?” Trác Siêu Việt dường như hỏi một cách ngẫu hứng: “Có thời gian anh sẽ đưa em tới quán Karaoke chơi nhé!”

Nhắc tới mấy chữ quán Karaoke, ánh mắt cô bỗng nhiên sáng bừng lên, hỏi một cách đầy mong đợi: “Bao giờ?”

Anh không trả lời, quay đầu xe lại luôn, đỗ trước quán Karaoke mà họ vừa đi qua.

Quán Karaoke này không được liệt vào hàng náo nhiệt trong thành phố S, nhưng cực kỳ nổi tiếng. Nhân viên phục vụ giới thiệu phòng VIP với họ, bộ

sofa bằng da thật vô cùng to rộng, đủ để hai người có thể ngủ được.

“Phòng này có được không ạ?” Nhân viên phục vụ vừa hỏi vừa vô tình liếc mắt

nhìn Mộc Mộc, khiến Mộc Mộc bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên khi Trác

Siêu Việt đưa cô tới Long Cung, nữ nhân viên phục vụ cũng dùng ánh mắt

này để nhìn cô.

Hồi đó cô không hiểu, sau này lăn lộn lâu trong

quán rượu mới biết, đó là ánh mắt mà người phục vụ nhìn các cô gái gọi.

Theo kinh nghiệm của họ, đàn ông phần lớn đều đưa bạn gái có mối quan hệ ổn định về nhà, còn người phụ nữ được đưa tới những nơi như thế này,

tám chín phần đều là để cánh đàn ông tìm kiếm một kiểu cảm giác mạnh nào đó, lại còn không phải xuất trình chứng minh thư nhân dân.

Trác Siêu Việt đang chăm chú nhìn bộ sofa bằng da thật như có điều gì suy

nghĩ, cửa của phòng bên cạnh được mở ra, một người đàn ông trung tuổi

loạng choạng từ bên trong bước ra, nhìn thấy Trác Siêu Việt, không thể

không sững người lại. “Ồ, Tổng giám đốc Trác?”

Cả người ông ta nghiêng về phía trước, cánh tay cứng đờ chìa ra, “Trùng hợp quá, trùng hợp quá!”

“Trưởng phòng Diêu. Chào ông!” Trác Siêu Việt coi trọng việc đó một cách hiếm

gặp, bắt tay ông ta, đồng thời còn tiện tay đỡ lấy vòng eo căng tròn của ông ta, để tránh cho ông ta khỏi bị ngã.

“Lại đây, lại đây.”

Trưởn