
g phòng Diêu không hề thu tay lại, cứ thế kéo anh vào trong phòng
thuê riêng của ông ta, lè nhè nói: “Tôi giới thiệu với cậu mấy người
bạn… Ban nãy tôi còn nhắc tới cậu với họ, muốn gọi cậu tới chơi, Chu
Tịch nói nhà cậu xảy ra chút chuyện, chắc sẽ không tới được…”
Trác Siêu Việt hơi do dự một chút, chỉ về phía Mộc Mộc, “Trưởng phòng Diêu, thật không phải, tôi vẫn còn có bạn…”
Trưởng phòng Diêu lơ mơ nhìn Mộc Mộc: “Là mỹ nữ? Tốt quá, cùng vào đây chơi, bên trong toàn là các mỹ nữ…”
Nhìn thấy vẻ khó xử của anh, Mộc Mộc biết đàn ông có một vài trường hợp bất
đắc dĩ, khe khẽ gật đầu: “Em không sao, nếu không tiện, em có thể về
trước.”
“Tiện, rất tiện.” Trưởng phòng Diêu buông Trác Siêu Việt
ra, kéo tuột Mộc Mộc vào bên trong, Trác Siêu Việt không thể không vào
theo.
Bên trong phòng, cả nam cả nữ có khoảng mười
mấy người, nam giới phần lớn đều ba, bốn mươi tuổi, mang dáng dấp của
những người có “sự nghiệp thành công”, nữ giới ai nấy đều tô son trát
phấn rất đậm, nhất loạt đều xinh đẹp theo kiểu “phụ nữ của công việc”,
ngồi bên cạnh đám dàn ông khoe vẻ phong tình. Khi ánh mắt của Mộc Mộc
dừng lại trên người một cô gái xinh đẹp đang ngồi uống rượu một mình
trong góc, trong lòng cô bỗng dấy lên một cảm giác hơi chua xót, bởi vì, cô ta chính là cô gái xinh đẹp đã đi cùng Trác Siêu Việt trong buổi tối hôm nọ.
Cô gái xinh đẹp vốn đang rất hào hứng uống rượu
một mình, vừa thấy Trác Siêu Việt bước vào, ánh mắt trong chốc lát đã
nhuốm vẻ phong tình, nhanh chóng đứng dậy: “Đúng là trưởng phòng Diêu đủ thể diện, thật sự đã mời được anh tới…”
Trác Siêu Việt lạnh lùng liếc cô ta một cái, không giải thích bất cứ điều gì, bàn tay cố ý kéo Mộc Mộc về bên cạnh mình.
Trưởng phòng Diêu giới thiệu từng người trong số họ, quả nhiên đều là những
người đàn ông thành công trong sự nghiệp. Mộc Mộc không nhớ nổi những
danh xưng vang như sấm dậy của những người đàn ông đó, chỉ nhớ được tên
của cô gái xinh đẹp kia, Chu Tịch.
Đám đàn ông làm quen với nhau, nâng cốc cùng uống rượu, đám phụ nữ cũng không nhàn rỗi, bận rộn tiền
hô hậu ủng, rót rượu, tiếp rượu. Cô vốn cũng muốn tiếp rượu cho Trác
Siêu Việt, nhưng anh dường như không thích, đẩy cô ra chỗ hát.
Hơn bốn năm chưa hề cất giọng hát, khi âm nhạc nổi lên, bàn tay cầm micro
của Mộc Mộc lại khẽ run rẩy, thử đi thử lại rất nhiều lần, mới phát ra
âm thanh hơi run run. Khi cô nghe được giọng hát đã lâu không nghe thấy
của mình phát qua hệ thống loa, khi cô nhìn thấy hình ảnh đang cầm micro trên tay của mình qua tấm gương treo trên tường, cô dường như không dám tin đây là sự thật!
Hát hết bài này tới bài khác, cô dần dần tìm lại được cảm giác, càng hát lại càng có hứng thú.
Khúc nhạc trầm lắng của ca khúc ‘Gặp gỡ’ vang lên, cô nhắm mắt lại, dồn hết tâm trí để hát.
“Nghe thấy sự ra đi của mùa đông, em tỉnh dậy trong một tháng một năm nào đó, em nhớ, em đợi, em mong ngóng tương lai lại không thể sắp đặt, vì thế…
Người em chờ đợi, anh đang ở tương lai xa xôi… Em nhìn theo con đường,
cánh cửa giấc mơ có phần chật hẹp, em gặp được anh, đó là một bất ngờ
tươi đẹp nhất…”
Người ngồi trên sofa khe khẽ cổ vũ cho cô, cô
dường như lại trở về với hình ảnh của Tô Mộc Mộc đã biến mất từ bốn năm
trước, một cô bé đã từng đứng trên sân khấu của trường, đã giành được
những tràng pháo tay không ngớt của đám bạn học với ca khúc ‘Gặp gỡ’…
Cô của quãng thời gian đó nở một nụ cười mơ mộng nhất, có một giấc mơ tươi đẹp nhất, mong chờ rằng trong tương lai, sẽ có một người mang lại cuộc
gặp gỡ đẹp nhất đó… cho cô!
Ca khúc kết thúc, Mộc Mộc mở mắt nhìn Trác Siêu Việt phía đối diện, anh cũng đang nhìn cô, trong ánh mắt lấp
lánh vẻ mơ màng khiến người ta say đắm.
Một mùi hương quyến rũ ập tới, Chu Tịch bê ly rượu đến ngồi xuống bên cạnh cô, “Có biết uống rượu không?”
Thu ánh mắt về, Mộc Mộc cúi đầu bê ly rượu của mình lên, “Biết một chút.”
“Cheers!”
Vừa uống vừa trò chuyện, nửa chai rượu đã cạn sạch, Chu Tịch vòng vo rất
lâu, cuối cùng cũng quay về chủ đề chính. “Hai người ở bên nhau bao lâu
rồi?”
Mộc Mộc nghĩ một lát, đưa ra cho cô ta một đáp án rất mơ
hồ: “Rất khó nói, nếu tính từ lần đầu tiên gặp nhau… đã rất nhiều năm
rồi.”
“Thế ư?” Ngữ điệu của Chu Tịch thể hiện rõ sự nghi ngờ, “Từ trước tới giờ tôi chưa hề nghe anh ấy nhắc tới cô.”
“Chuyện của anh ấy với mỗi cô gái, đều phải nói với cô sao?”
Chu Tịch đã từng trải nhiều rồi, lẽ nào lại không hiểu được ý tứ thách thức trong ngữ điệu của Mộc Mộc, yểu điệu dựa lưng vào thành ghế, liếc mắt
nhìn về phía Trác Siêu Việt- người đang bị người khác lôi kéo chúc rượu, “Anh ấy đương nhiên là không phải nói, tuy nhiên, phần lớn tôi đều biết hết…”
Mộc Mộc cúi đầu uống một ngụm rượu, cô không thích cụm từ
“phần lớn”, bởi vì điều này có nghĩa là bên cạnh Trác Siêu Việt đã từng
có rất nhiều phụ nữ, mà bọn họ, chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó.
Cứ cho là họ có khả năng là hai người đặc biệt hơn một chút, nhưng điều
đó cũng có ý nghĩa gì, sớm muộn cũng trở thành gió thoảng mây trôi trong cuộc đời anh mà thôi.
“Tôi đ