
c Siêu Việt càng thêm nhanh hơn.
“Tình cảm là một cuộc chiến giành giật ngang sức ngang tài, ai nhượng bộ
trước, người đó sẽ thất bại thảm hại.” Lục thiếu gia chậm rãi nhắc nhở
anh.
Ai chịu nhường trước một bước, người đó sẽ thất bại
thảm hại? Vậy thì ngay từ đầu, anh đã thua rồi. Từ đêm mưa gió của bốn
năm về trước, anh quay đầu xe lại tìm cô, từ khi anh nhìn thấy cô mặc
quần áo chỉnh tề chuẩn bị ra đi vào buối sáng sớm, không kìm nén được
lòng mình đã túm chặt tay cô, níu kéo cô… anh đã thất bại một cách thảm
hại rồi.
“Cảm giác khi bị thất bại thảm hại, rất hay! Có cơ hội
cậu cũng thử xem.” Kéo tấm áo ngoài một cách chỉnh tề, Trác Siêu Việt
bước ra khỏi hội quán ấm áp, nồng đượm hương thơm.
Bước
ra khỏi hội quán, gió lạnh thổi tan chút hơi ấm còn lại trên người anh,
mái tóc ẩm ướt dính vào trước trán, khiến anh có cảm giác lạnh từ đầu
tới chân, nhưng, khi từ xa nhìn thấy ánh đèn điện huy hoàng của khách
sạn XX, trái tim anh dường như có một dòng máu nóng tràn qua.
Xe
phóng như bay trên đường, dừng lại trước tòa nhà khách sạn cao sừng
sững, Trác Siêu Việt xuống xe, do dự nhìn về phía cửa sổ kính trong suốt được ánh đèn điện phản chiếu sáng chói trên đỉnh của khách sạn, một
trong những gian phòng trên đó thuộc về anh.
Muộn như thế này vẫn chưa ngủ, cô nhất định đang đợi anh.
Gọi một cuộc điện thoại, điều chỉnh lại tâm trạng một chút, anh mới bước
lên lầu. dùng thẻ từ mở cửa phòng, trong luồng ánh sáng ấm áp chiếu vào
mặt, anh nhìn thấy Mộc Mộc vẫn đang ngồi trên sofa, dường như vẫn giữ
nguyên tư thế từ lúc anh bỏ đi, cuộn tròn vào một góc ghế, ánh mắt chăm
chú nhìn vào chiếc điện thoại di động trong tay, chỉ khác một điều,
khuon mặt cô còn vương những giọt nước mắt, trên người có thêm một chiếc áo tắm bằng bông trắng của khách sạn, che kín cơ thể đầy vết bầm tím.
Nhìn thấy anh bước vào cửa, cô vội vàng lau nước mắt trên mặt, cố nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khi khóc.
Trái tim của Trác Siêu Việt bỗng bị bóp nghẹt, cố gắng mấy lần anh mới kìm
nén được ý muốn đi tới ôm cô vào lòng. Anh đi vào phòng ngủ. Không lâu
sau, anh cầm theo một chiếc hộp dài, đặt lên bàn trà, “Tặng em đấy.”
Để chọn một món quà cô sẽ yêu thích, anh đã tốn rất nhiều công sức, kết
quả lại không nhìn thấy được vẻ ngạc nhiên mừng rỡ đúng như dự liệu trên khuôn mặt của cô, cảm giác thất bại khiến anh chẳng còn tâm trạng nào
nữa, vì vậy, câu nói tiếp theo “Chúc mừng sinh nhật!” hoàn toàn mang vẻ
lấy lệ, không có chút ý nghĩa chúc mừng nào.
Tuy nhiên, anh lịa
đánh giá thấp lực sat thương của bốn chữ “Chúc mừng sinh nhật!” này, khi cây nói đó vừa thốt ra khỏi miệng anh, Mộc Mộc sững người lại, sau đó
cúi đầu nhìn ngày tháng hiện lên trên điện thoại, có thể thấy cô đã hoàn toàn quên mất ngày tháng năm sinh của mình.
Một người phụ nữ,
phải không biết cách trân trọng bản thân mình như thế nào thì mới quên
hết cả ngày tháng năm sinh của mình như vậy.
“Anh cũng không biêt em thích thứ gì, cứ chọn bừa một cái, nếu em không thích thì có thể ném thẳng ra ngoài cửa sổ.”
Cô chăm chú cẩn trọng cởi sợi dây buộc ngoài hộp quà, khe khẽ mở ra.
Một chiếc khăn tay màu trắng thêu kim tuyến được gấp lại thành một bông hoa hồng, dưới ánh sáng của đèn điện, bông hoa hồng giống như một giọt
sương mới ngưng tụ, long lanh kiều diễm.
Vẻ kinh ngạc, mừng rỡ, trầm trồ tấm tắc lại một lần nữa hiện lên trên khuôn mặt trắng nhợt của cô.
“Siêu Việt…” Cô đứng lên, vòng qua bàn trà, bước đến vị trí còn cách anh một bước chân.
Anh kiên nhẫn chờ đợi cô sắp xếp từ ngữ, nhưng cô lại không nói gì cả, bỗng nhiên sà vào lòng anh, hai cánh tay ôm chặt lấy anh.
Lời nói khi nói ra được có thể là nói dối, nhưng có một số ngôn ngữ cơ thể
lại không thể nói dối được, cái ôm này thật sự diễn đạt được mong muốn
của cô, khát vọng của cô.
Kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ, bầu
không trung trong thành phố bỗng nhiên thổi bùng lên màn pháo hoa lung
linh. Anh vỗ vỗ vào vai cô, chỉ về phía cửa sổ. Ở trên đỉnh của tòa kiến trúc cao nhất thành phố X, pháo hoa được nhìn ngắm ở cự ly rất gần, gần đến nỗi chỉ cần đưa tay ra là có thể đón được những tia lửa đang rớt
xuống.
Cô bước đến bên cửa sổ, ánh lửa sáng tỏ soi rõ cả đêm đen, cũng soi rõ cả nụ cười trên môi cô.
Khoảnh khắc này, anh mới thật sự hiểu được tại sao Chu U Vương lại đốt đài lửa để trêu đùa các nước chư hầu chỉ vì mong có được một nụ cười của người
đẹp, bởi vì khi yêu một người, cô ấy vui vẻ, bạn sẽ còn cảm thấy vui hơn cô ấy nhiều.
Tình yêu quả là thứ mà người ta không thể nắm bắt
được, một giờ đồng hồ trước, bạn còn đang tức giận đến nỗi muốn hủy hoại cả thế giới này, một tiếng sau đó nó lại khiến bạn cảm thấy thế giới
này rất đẹp, một dải đen ngòm cũng trở nên tuyệt mỹ.
Có thể, cũng chính vì cảm giác bất định không thể nắm bắt được này, mới khiến người ta muốn thôi cũng không được chăng?
“Đêm khuya thanh vắng lại đốt pháo hoa, thật vô vị.” Anh hạ thấp giọng nói.
Cô nghi hoặc nhìn anh, Trác Siêu Việt vuốt vuốt sống mũi thẳng tắp, lảng
tránh ánh mắt đầy truy hỏi của cô. “