Polaroid
Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324990

Bình chọn: 9.5.00/10/499 lượt.

Muộn quá rồi, ngủ thôi.”

“Không phải là anh làm đấy chứ?”

“Xí, anh đâu có vô vị như vậy!” Anh mệt mỏi ngáp một cái, bước về phía phòng ngủ.

“Cảm ơn món quà sinh nhật… của anh.”

“Nếu muốn cảm ơn, hãy thực hiện những hành động thực tế hơn một chút.” Anh

quay lại, cúi người bế bổng cô lên, “Đi ngủ… với anh nhé.”

Căn phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng thở đều đều, Mộc Mộc không thể nào

ngủ được, cảm giác da thịt chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể hoàn toàn

không giống với cơ thể cô cứ thấm sâu vào mọi ngóc ngách trên người qua

lỗ chân lông…

Cô khẽ thở dài một tiếng, người đàn ông đang nằm

ngủ bên cạnh vẫn trong một tư thế ngang ngược, tay đặt lên ngực cô, chân cũng gác lên chân cô, sức kìm kẹp mạnh mẽ khiến cô không có đường lùi.

“Chưa ngủ à?” Bên tai cô vang lên hơi thở ấm áp của anh.

“Ừm, không ngủ được.” Cô bất an điều chỉnh lại tư thế một chút, người cô vẫn nằm gọn trong vòng tay anh, không chạy trốn.

“Không ngủ được? Vậy chúng ta làm chuyện gì đó khác nhé…”

“Hả?” Cả người cô từ đầu đến chân giờ đây không còn chỗ nào là không đau, nếu thêm một lần nữa, cô nhất định sẽ ngất lịm trên giường mất. “Em…”

Trác Siêu Việt bật đèn ngủ ở đầu giường lên, liếc nhìn vẻ lo sợ trên khuôn

mặt cô, mỉm cười nói một câu nói còn dang dở, “… Chúng ta tìm hiểu nhau

sâu thêm một bước nữa, thế nào?”

“Tìm hiểu sâu thêm nữa?”

“Chúng ta lần lượt đặt câu hỏi cho đối phương, bắt buộc phải trả lời, còn phải trả lời đúng sự thật.”

Trái tim Mộc Mộc khẽ run lên. Quen biết nhau lâu như vậy, đã cùng nhau trải

qua rất nhiều chuyện, nhưng họ chưa bao giờ bình tĩnh cùng ngồi nói

chuyện thẳng thắn, chân thành với nhau.

Chỉ là, cô vẫn còn chút e dè, sợ anh sẽ nói tới những câu mà cô không có cách nào để trả lời. “Có thể không hỏi về chuyện giữa hai chúng ta không?”

“Được, không

đề cập tới mối quan hệ của chúng ta.” Anh ngồi dậy, tựa người vào thành

giường, “Nếu không muốn trả lời… có thể lựa chọn cách đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của đối phương.”

Mộc Mộc quấn chăn vào người ngồi dậy, đánh liều gật đầu, “Được!”

“Ưu tiên phụ nữ.”

Rõ ràng là có rất nhiều câu muốn hỏi, bây giờ bỗng nhiên để cô hỏi, cô lại không thể nhớ nổi. Ngẩng mặt lên nhìn hoa văn trang trí trên trần nhà

hồi lâu, cô cuối cùng mới nhớ ra một câu: “Anh và Chu Tịch có mối quan

hệ như thế nào?”

“Em không thể hỏi những câu có tính sáng tạo một chút sao?” Trác Siêu Việt lộ rõ vẻ mặt bất mãn, nhưng vẫn trả lời cô

một cách rất kiên định: “Mối quan hệ giữa ông chủ và nhân viên, chỉ có

vậy thôi.”

“Thật không?”

“Ừm, chưa từng lên giường với

nhau, một lần cũng không có!” Thấy cô không tin, anh mới giải thích, là

một ông chủ, anh rất thích sự kiên trì không đạt được mục đích sẽ không

buông tay của Chu Tịch, cô ta thậm chí dám trả giá bằng mọi cách vì

thành công, vì vậy mỗi lần đi công tác, anh đều đưa cô ta đi theo, để cô ta giao du trong tất cả các mối quan hệ khác nhau vì anh. Nhưng với tư

cách một người đàn ông, Chu Tịch tuyệt đối không phải là kiểu phụ nữ mà

anh thích, tham vọng của cô ta quá mãnh liệt, anh không thể nào nhìn rõ

được, cô ta không chỉ yêu con người anh, mà còn yêu những thứ khác anh

đang sở hữu.

Khi một người đàn ông mang theo bên mình quá nhiều giá trị đi kèm, anh ta sẽ không thể phân biệt rõ đâu là tình cảm chân thực.

“Anh nghĩ rằng em yêu con người anh hay là thích những thứ anh đang có?” Cô không kìm nén được, buột miệng hỏi.

“Em phạm quy rồi.” Anh nói. “Câu hỏi này liên quan tới mối quan hệ của chúng ta.”

“Xin lỗi, em quên mất, vậy đến lượt anh hỏi.”

Trác Siêu Việt làm ra vẻ suy nghĩ, “Em đã từng bao giờ nghĩ xem sau này sẽ làm công việc gì chưa?”

Nhắc tới công việc, Mộc Mộc lập tức hưng phấn, ôm lấy tấm chăn ngồi xích lại gần anh một chút, “Em muốn làm một cô giáo dạy đàn piano. Em muốn cho

thật nhiều người biết rằng, piano không phải là một môn nghệt thuật cao

quý, ai cũng có thể học, cảm nhận và thưởng thức.”

Nói đoạn, thần sắc cô lại trở nên ảm đạm, “Ôi, cho dù có trường học nào đó chịu tiếp

nhận một cô giáo đã từng ngồi tù, thì phụ huynh học sinh chắc sẽ không

đồng ý.”

“Hay là, anh miễn cưỡng một chút, đáp ứng nguyện vọng trở thành cô giáo một cách cuồng nhiệt của em.”

“Anh?” Cảnh tượng cô dạy anh chơi đàn lần trước lại hiện ra trước mắt, họ sóng vai ngồi trước cây dương cầm, cô nắm bàn tay anh, anh nhìn vào môi cô,

nghĩ tới đó, cô quả quyết từ chối: “Thôi bỏ qua đi.”

“Chẳng phải em đã nói là ai cũng có thể học, cảm nhận và thưởng thức?”

“Em…” Cô giống như vừa bê một hòn đá nặng đập vào chân của mình.

“Được rồi, cứ quyêt định như vậy đi, ngày mai em bắt đầu dạy anh chơi bản

‘Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa’”. Không cho cô cơ hội từ

chối, anh lập tức chuyển sang chủ đề khác: “Bây giờ, đến lượt em hỏi.”

Lần này, Mộc Mộc quyết định hỏi một câu hóc búa: “Ừm, hãy kể cho em nghe về mối tình đầu của anh đi, cô ấy là một cô gái như thế nào, tại sao lại

kết thúc?”

Trác Siêu Việt cúi đầu, suy nghĩ nhiêm túc rất lâu,

kết quả đưa ra một câu: “Thế nào gọi là mối tình đầu? Là người phụ nữ

lên giường với