
anh lần đầu tiên ư?”
“Không phải, người phụ nữ khiến anh lần đầu tiên cảm thấy rung động.”
“Câu hỏi này của em lại phạm quy rồi.”
Sau khi hơi ngạc nhiên sửng sốt, khóe môi của Mộc Mộc khẽ cong lên, “Em
chắc không phải là cô gái đầu tiên khiến anh rung động chứ?”
“Em có thể chuyển sang một câu hỏi khác.”
Câu trả lời giống như từ chối này đã mang lại cho cô một đáp án rõ ràng- cô là người phụ nữ khiến anh lần đầu tiên cảm thấy rung động.
Tình
yêu, luôn cần có một thời cơ phù hợp, người đó chưa hẳn đã ưu tú và phù
hợp hơn những người khác, nhưng lại xuất hiện trong một thời gian, địa
điểm, tâm trạng đúng với quỹ đạo, dưới tác dụng của phản ứng hóa học đặc biệt, cảm giác như bị điện giật dần dần nảy sinh.
Sớm hơn một chút, muộn hơn một chút, họ đều là những người xa lạ đi lướt qua nhau.
Mộc Mộc thật sự rất muốn truy hỏi thêm, một người đàn ông như anh, muốn có
một người phụ nữ như thế nào mà chẳng được, tại sao lại là cô? Bởi vì
chuyện tình một đêm của họ diễn ra quá dạt dào cảm xúc, khiến anh vấn
vương mãi không quên? Hay là bởi vì cô đã quyết định ra đi vào buổi sáng hôm sau, khiến anh không cam tâm…
Không biết là do cô im lặng
quá lâu, hay là vì ánh mắt cô khi nhìn anh chứa đầy ẩn ý sâu xa, Trác
Siêu Việt không đợi được nữa, hắng giọng, cảnh cáo cô: “Em đừng dùng ánh mắt đó để nhìn anh được không? Chuyện này chẳng có gì kỳ lạ cả, mười
bảy tuổi anh thi đỗ vào trường quân sự, ngày nào cũng luyện tập trong
doanh trại, cơ hội để nhìn thấy con gái cực kỳ ít, đừng nói tới chuyện
rung động.”
“Vậy bốn năm qua thì sao? Có vô số các cô gái xinh đẹp vây quanh anh, có ai khiến anh rung động không?”
“Vô số cô gái xinh đẹp vây quanh anh ư? Có phải em nghĩ rằng mấy năm qua anh sống trong phồn hoa, suốt đêm này vui chơi ca hát?”
“Chẳng phải thế sao?” Khi cô quen biết anh, anh dường như đang có một cuộc sống như vậy.
“Không phải.” Trác Siêu Việt day day trán, khuôn mặt đầy vẻ oan ức. “Nói ra có thể em cũng không tin, công ty của anh tất cả đều do công sức của anh
gây dựng, anh không dựa vào bất kỳ người nào. Thương vụ kinh doanh đầu
tiên của anh, từ việc thuê tàu thuyền vận chuyreenr, kiểm nghiệm, bảo
hiểm, hải quan, vận chuyển xuống tàu, đến đặt cọc, giao nộp hóa đơn… bất cứ việc gì cũng không gặp thuận lợi, anh dắt theo hai nhân viên duy
nhất chạy vạy cầu cứu khắp nơi, tạo dựng mối quan hệ. Mệt đến nỗi chảy
máu dạ dày vẫn phải đi dự tiệc chiêu đãi, cạn hết chén này tới chén khác với người ta bên bàn rượu, sau đó, còn phải cố gắng kiềm chế cơn đau,
đưa khách hàng đi chơi đêm… Ngày thứ hai sau khi giao hàng xong, anh đã
phải nhập viện, nghỉ ngơi trọng bệnh viện nửa tháng trời… Bác sĩ nói may mà tố chất cơ thể của anh tốt, nếu không đã chết bên bàn rượu từ lâu
rồi.”
Anh dừng lại một chút, nói tiếp: “Bốn năm qua, anh liên tục đi công tác, chiêu đãi xã giao, mỗi ngày của anh, nếu không phải ở trên máy bay, thì là ở bên bàn rượu.”
“Bạn bè của anh đều không hiểu
được anh, cho rằng anh vứt bỏ cái mác nhị thiếu gia tốt đẹp như vậy rồi
mù quáng chạy đi bươn chải ở bên ngoài. Nhưng anh cho rằng điều đó rất
xứng đáng, không dựa vào bất kỳ ai, dùng toàn bộ sự cô gắng và năng lực
của mình để hoàn thành một việc, chứng minh rằng bản thân mình có thể
làm được, đó là một cảm giác thành công khó có thể hình dung được.”
Mộc Mộc chăm chú nhìn Trác Siêu Việt- người đang ngồi trước mặt cô. Anh
trong giây phút này hiện lên một cahcs chân thực trước mắt cô, rũ bỏ sự
giàu có và ánh hào quang của gia thế, anh thực ra cũng là một người bình thường có da có thịt, có khổ sở, có đau đớn, có niềm vui và cũng có nỗi buồn.
Đêm đầu tiên ở thàn phố xa lạ, họ hỏi nhau rất
nhiều câu hỏi, có câu hỏi khiến họ bật cười sảng khoái, có câu hỏi lại
khiến hỏi cảm thương không ngớt, còn có một số câu hỏi, khiến họ trầm
ngâm không nói, ai nấy suy tư theo tâm trạng của mình…
Họ giống
như hai người bạn đã kết giao nhiều năm, trở về những chuyện đã qua của
nhau, anh kể cho cô nghe về chuyện làm ăn của mình, kể chuyện anh đã vận chuyển vật dụng quân sự bị cấm vận, vòng qua bao nhiêu quốc gia để về
nước rồi đưa vào công xưởng của quân đội như thế nào, ly kỳ như những
tình tiết trong một bộ phim mạo hiểm.
Cô kể cho anh nghe rất
nhiều chuyện trong nhà tù, dùng ngữ điệu đều đều nhàn nhạt để nói về
quãng thời gian không được nhìn thấy ánh mặt trời đó, nhưng anh lại nghe đến nỗi nhíu chặt lông mày lại.
Anh hỏi cô: “Em đã từng bao giờ nghĩ tới chuyện lật lại bản án cho mình chưa?”
Lật lại bản án, không phải là cô chưa từng nghĩ tới, nhưng sau đó lại từ
bỏ. bởi vì, trong thời gian ở trại cải tạo, cô đã gặp một cô gái trẻ, cô ấy ngày nào cũng khóc lóc nói với mọi người rằng cô ấy bị oan, người
nhà cô ấy đã giúp cô ấy kháng án, làm đơn lên tận tòa án cấp cao, không
tiếc ngay cả khi phải khuynh gia bại sản, nhưng kết quả kháng án vẫn là
giữ nguyên mức phạt đã tuyên án.
Mộc Mộc lắc lắc đầu: “Lật lại bản án còn khó hơn cả việc lên trời, em nghĩ cũng chẳng có tác dụng gì.”
“Anh có thể giúp em.”
“Em lật lại bản án thành côn