pacman, rainbows, and roller s
Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323930

Bình chọn: 8.00/10/393 lượt.

mỉm cười, phả một luồng hơi nóng vào chiếc gương trước mặt, rồi viết lên đó hai chữ: “Cốc Vũ.”

Vừa nhìn thấy hai chữ này, Bạch Lộ nhất thời cứng họng, hằn học xóa sạch những chữ viết trên gương.

Lau đi lau lại rồi vẫn còn sợ chưa sạch, cô lại dùng ngón tay miết thật

mạnh. “Đừng có nhắc đến anh ta với chị, chị chẳng có chút quan hệ gì với anh ta cả.”

Bỗng có tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt sự yên tĩnh ngắn ngủi trong phòng.

“Ra ngay đây!” Bạch Lộ lập tức chạy ra mở cửa, người đến chính là Vương Dao trong bộ quân phục từ đầu tới chân.

Sau khi giới thiệu để Vương Dao và Mộc Mộc làm quen với nhau, Bạch Lộ không kiềm chế được bản tính thích buôn chuyện của phụ nữ, hướng về phía

Vương Dao nháy mắt ra hiệu. “Đúng rồi, cậu và trung đoàn trưởng Trác thế nào? Đã thử qua chưa, có phải là thể lực rất tốt không?”

Trác…

Vừa nghe thấy chữ này, trái tim Mộc Mộc khẽ run lên. Đã nhiều năm trôi

qua, mỗi lần nghe thấy tên của ai đó có chữ này, trái tim cô lại bất

giác run rẩy.

Nói đến chủ đề này, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của Vương Dao lại lộ ra nét dịu dàng xinh đẹp đầy nữ tính. “Cậu

đừng có ăn nói lung tung, tớ và anh ấy… không thể được.”

“Sao lại không thể được? Cậu thích anh ấy thì theo đuổi đi chứ, theo đuổi một

người đàn ông mà mình yêu thích chẳng lẽ cũng vi phạm quy định trong

quân ngũ hay sao?”

Cô ấy quay mặt nhìn ra cửa sổ, có chút tiếc nuối, có chút si mê, còn có cả một chút kính nể, “Anh ấy không thích tớ.”

“Sao lại có thể không thích cơ chứ?” Bạch Lộ không hiểu. “Đàn ông đều giống

nhau, chỉ cần cậu chủ động một chút, ừm… cậu hiểu ý tớ muốn nói gì rồi

đấy…”

“Anh ấy không giống như vậy.”

Mộc Mộc không kiềm chế được, đưa mắt liếc trộm Vương Dao một cái, cô ấy rất xinh đẹp, trang

nhã giản dị, không yêu kiều thướt tha như Bạch Lộ, nhưng lại có một vẻ

thanh cao khiến đàn ông dễ dàng rung động hơn Bạch Lộ.

Mộc Mộc

bỗng nhiên tò mò về người được gọi là trung đoàn trưởng Trác, rốt cuộc

anh ta là người thế nào mà có thể khiến một người con gái xinh đẹp như

thế này nảy sinh lòng ngưỡng mộ và khát khao vậy nhỉ…

Sau một hồi bận rộn, Bạch Lộ ngắm nghía cô bé Mộc Mộc vừa được cô cải tạo toàn bộ, mãn nguyện gật gật đầu.

Chiếc váy dài hai dây màu cánh sen rủ xuống tận gót chân, từ trên xuống dưới

chỉ lộ ra đôi vai trần nhẵn mịn như tơ được che phủ phần nào bởi mái tóc dài đen mượt, trong trắng vô ngần. Để tôn lên vẻ trong trắng đó, Bạch

Lộ chỉ thoa một lớp phấn hồng và son môi nhẹ nhàng cho Mộc Mộc, trông cô vô cùng ngọt ngào và cuốn hút.

Gần tới chiều tối, Mộc

Mộc mới theo Vương Dao tới doanh trại quân đội, đi gặp vị đạo diễn đang

bận rộn sắp đặt sân khấu biểu diễn tại hiện trường.

Hàng rào

tường cao được canh gác nghiêm ngặt, hoàn toàn cách biệt với thế giới

phồn hoa bên ngoài, mọi người ai nấy đều trong trang phục quân đội màu

xanh đen khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo đến nghẹt thở.

Mộc Mộc cúi gằm mặt xuống, khe khẽ nắm chặt hai tay, không dám đón nhận ánh nhìn của các binh sĩ đang hướng về phía cô.

Mặc dù cô cố gắng che giấu nỗi lo sợ trong lòng, Vương Dao vẫn có thể nhận

ra sự hoang mang của cô qua khuôn mặt càng lúc càng trắng bệch cùng đôi

môi bị cắn tới nỗi tím ngắt. “Mộc Mộc, em sao thế? Có chuyện gì à?”

Cô lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

“Có phải em đang căng thẳng không? Không sao đâu, trình độ đàn của em rất tốt, đạo diễn Lý nhất định sẽ hài lòng.”

Mộc Mộc do dự một chút, gật đầu.

Thực ra, cô không hề căng thẳng vì buổi biểu diễn thử. Lần biểu diễn này, cô chỉ đệm đàn piano cho một ca sĩ nổi tiếng, bài hát cũng rất quen thuộc, cô đã luyện tập không biết bao lần. Sở dĩ cô hoảng loạn như vậy là vì

lớp tường rào cao, những cánh cửa sắt, cả những người mặc quân phục kia

đều là cơn ác mộng đáng sợ nhất của cô.

Bốn năm trước, một cô gái chưa tròn mười bảy tuổi như cô bị đưa vào trại giáo dưỡng, trải qua bốn năm tuổi xuân trong nhà tù tường cao cửa sắt. Khi cô mới vào trại,

những đứa con gái ở trong đó đều xúm lại ức hiếp, làm nhục, đánh chửi cô vô cùng thậm tệ, dù đau đớn nhưng cô không thể kêu lên thành tiếng.

Có một lần, cô thậm chí còn không biết mình làm sai điều gì, bọn chúng lại ấn cô xuống giường, hằn học cấu véo đùi cô.

Cô cuối cùng không thể chịu nổi nữa, cắn chặt vào cánh tay của một đứa con gái trong số đó như người phát điên, cho dù cô ta có la hét, cào cấu

thế nào, cô vẫn quyết tâm có chết cũng không chịu nhả ra.

Tiếng

kêu gào thảm thiết của đứa con gái đó vọng đến tai quản giáo, cánh cửa

sắt được mở đánh “rầm”, một trận mưa gậy sắt trút xuống đầu, xuống mặt

cô.

Xương bả vai đau nhói, cô dường như còn nghe thấy cả tiếng xương gãy vụn.

Cô nhả hàm răng đang cắn chặt, đờ đẫn nhìn nữ cảnh sát với khuôn mặt lạnh lùng.

“Dẫn vào trong phòng kín…”

Sau một trận “giáo dục” tàn khốc, cô thật sự bị ám ảnh, chỉ cần nhìn thấy

người mặc cảnh phục hay quân phục xuất hiện trước mắt, ngay cả hơi thở

cô cũng không dám thở mạnh.

Quãng thời gian không thể quay đầu

lại đó đã trở thành quá khứ, vết thương trên cơ thể đã dần dần liền da,

nhưng