Old school Easter eggs.
Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323891

Bình chọn: 9.5.00/10/389 lượt.

có một vài ký ức lại giống như vết nhơ trong cuộc đời, có xóa thế

nào cũng không sạch nổi. Cô không hối hận, chỉ cảm thấy tiếc nuối, mẹ đã không đợi được đến ngày cô ra trại.

Chạng vạng, ánh chiều tà

nghiêng nghiêng. Trên sân khấu lộ thiên hoành tráng, mọi nhân viên đều

đang bận rộn trang hoàng bối cảnh.

Bước chân nhanh nhẹn của Vương Dao bỗng chốc dừng lại, ánh mắt mông lung hướng về một phía, vẻ mặt ngơ ngẩn. Mộc Mộc tò mò nhìn theo ánh mắt cô ấy.

Bầu trời xanh thẳm, mây lững lờ trôi, một bóng người ngạo nghễ đứng đơn độc trước sân khấu

ngoài trời, tư thế thẳng đứng toát lên vẻ mạnh mẽ, cứng cỏi mà tao nhã.

Vì đang quay mặt về hướng mặt trời, Mộc Mộc không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ

thấy ánh chiều tà bao trùm lên khắp người anh ta một lớp ánh sáng nhàn

nhạt, mái tóc đen mượt mà óng ả ánh lên như viên ngọc đen. Hai ngôi sao

trên quân hàm đeo vai chói sáng lấp lánh.

Đó là một hình ảnh vô

cùng đẹp đẽ, khiến cô quên cả nỗi sợ hãi mà bộ quân phục đem lại, hoàn

toàn đắm chìm trong bức tranh tinh xảo tuyệt vời này.

“Tiểu Vương!”

Nếu không có người cất tiếng gọi, Mộc Mộc dường như không để ý rằng, bên

cạnh bóng dáng cao lớn thẳng tắp kia còn có một người đàn ông trung tuổi với dáng vẻ gầy gò, nhỏ bé.

“A! Đạo diễn Lý!” Tiếng gọi bất ngờ

khiến Vương Dao đang mơ mơ màng màng bỗng bừng tỉnh, cô rảo bước về phía người vừa cất tiếng gọi.

Mộc Mộc cũng vội vàng bám theo sau.

Một đám mây trôi tới che lấp mặt trời, một khuôn mặt lạnh lùng nhưng không

kém phần thanh nhã xuất hiện trong tầm mắt của Mộc Mộc: đường nét cương

nghị, ánh mắt sâu thẳm mà sắc bén, viền môi đẹp đẽ cong cong hình cây

cung, giống như cười mà lại không phải cười.

Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú phi phàm đó khiến Mộc Mộc bỗng chốc cảm thấy như trời long đất lở.

Cô cứ ngây người đứng yên tại chỗ, không thể bước thêm một bước nào khác.

Là anh, khuôn mặt này đã từng xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ của cô…

Đúng là anh, người đàn ông mà cô vẫn đang kiếm tìm – Trác!

Quãng thời gian bốn năm đã khiến anh thay đổi rất nhiều, trên khuôn mặt anh

không còn vẻ ngang tàng và ngạo nghễ ngày nào, khắp người toát lên vẻ

chính khí lẫm liệt cần phải có ở một quân nhân, như thể anh là một con

người thần thánh không thể khinh nhờn.

Sự ngạc nhiên và mừng rỡ

trong chốc lát biến thành sự do dự. Một người như anh, cho dù vẫn còn

tình cảm với cô, liệu có thể chấp nhận một người con gái đã từng phải

ngồi trại giam hay không? Liệu anh có nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ như

những người quản giáo đã nhìn cô hay không?

Có lẽ bỏ đi là sự lựa chọn tốt nhất, sau này không còn ôm ấp giấc mơ viển vông như vậy nữa.

Nhưng cô đã khổ sở chờ đợi suốt bốn năm, mục đích chẳng phải là để có

ngày đứng trước mặt anh như hôm nay, hỏi anh một câu: “Anh còn muốn em

làm bạn gái của anh nữa không?” ư?

Giây phút này, anh đang đứng trước mặt cô, chỉ cần bước thêm vài bước nữa là cô có thể có được câu trả lời mà cô mong muốn.

Chạy trốn trong thời khắc như thế này tuyệt đối không phải là việc mà Tô Mộc Mộc thường làm.

Sau khi tự trấn tĩnh, Mộc Mộc vuốt vuốt tà váy dài, chỉnh trang lại mái tóc buông xõa trên vai, chắc chắn rằng bộ dạng mình lúc này đã có thể gặp

mặt người khác mới vỗ vỗ vào lồng ngực đang nhói đau vì trái tim đập

loạn nhịp, bước về phía anh.

Rõ ràng là một dải đất bằng, nhưng

cô lại có cảm giác như đang đi trên mây, bước chân lâng lâng bay bổng.

Cuối cùng, khi chỉ còn cách anh khoảng một bước chân, hai tay cô siết

chặt thành nắm đấm, cố gắng hít thở sâu, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của

anh.

“Trung đoàn trưởng Trác, đạo diễn Lý…” Vương Dao cất tiếng

nói trước. “Đây là Tô Mộc Mộc, lần này sẽ thay Tiểu Vương đệm đàn cho cô giáo Thái. Mộc Mộc, đây là đạo diễn Lý, cũng là phó đoàn của đoàn văn

công bọn chị. Vị này là trung đoàn trưởng Trác, lần biểu diễn này phải

nhờ anh ấy giúp đỡ rất nhiều.”

Anh liếc mắt nhìn cô rất thờ ơ, giống như nhìn lướt qua một người lạ mặt, không có bất cứ cảm xúc gì.

Mộc Mộc cố ý bước lên phía trước một bước, ngẩng đầu lên nhìn anh, một mặt

muốn nhìn rõ dáng vẻ anh hơn nữa, mặt khác cũng muốn để anh nhìn rõ cô

hơn nữa.

Ánh mắt của anh vẫn là một mặt hồ phẳng lặng, không hề có chút gợn sóng lăn tăn nào.

Bốn năm nay, trong đầu Mộc Mộc đã hình dung ra cảnh cô gặp lại anh không

biết bao lần, nhớ đi nhớ lại câu nói cuối cùng của anh với cô: “Làm bạn

gái của anh nhé?”, mới kiên trì được tới ngày hôm nay.

Cô vẫn

luôn nghĩ, nếu có thể được gặp lại anh, nếu anh nói câu “Làm bạn gái của anh nhé?” thêm một lần nữa, cô nhất định sẽ gật đầu một cách dứt khoát

hàng nghìn, hàng vạn lần! Nhưng khi ánh mắt xa lạ đó lướt qua cô, Mộc

Mộc mới lập tức tỉnh ngộ – anh đã quên cô, đã hoàn toàn quên cô rồi!

Không biết từ lúc nào, cô lại hy vọng mình có thể nói được, cô muốn hỏi anh:

“Anh quên em rồi ư? Là em đây, chẳng phải anh đã nói muốn em làm bạn gái của anh sao? Lẽ nào anh không còn nhớ chút gì nữa?”

Nhưng cổ họng cô như bị một vị máu tanh bịt chặt, không thể phát ra một âm thanh nào.

Thấy tâm trạng bất thường củ