
xử phạt em, càng không có quyền tuyên bố với người ngoài rằng em là
của anh.”
Đáng tiếc, cô không thể. Bởi vì cô đã bị mất tiếng, có mở miệng cũng không thể nói được một chữ nào.
Ngày nào cô cũng nhìn vào gương để luyện tập, mệt đến nỗi gần đứt cả hơi,
nhưng vẫn không phát ra được một âm thanh nào chứ đừng nói đến cả một âm tiết. Cô đã thử uống rất nhiều loại thuốc, nào Đông y, Tây y, thuốc dân gian… nhưng tất cả đều không có tác dụng.
Kiều Nghi Kiệt cũng
đưa cô đi khám rất nhiều bác sĩ, ngoại khoa, nội khoa, chuyên khoa thần
kinh, tất cả đều đã thử hết. Câu trả lời của các bác sĩ đều giống nhau,
là do bản thân cô không khắc phục nổi trở ngại tâm lý, không ai có thể
giúp được.
Đúng vậy, vận mệnh của cô, không ai có thể giúp được, cô chỉ có thể tự mình đối diện mà thôi.
“Đây là chẩn đoán của bác sĩ Trương.” Kiều Nghi Kiệt đưa sổ chẩn đoán bệnh
cho cô xem. “Ông ấy nói đã từng gặp người bị mắc chứng bệnh giống em, có một vài phương pháp có thể thử áp dụng.”
Cô chớp chớp mắt, tỏ ý cảm ơn.
“Ngày mai mấy giờ em rảnh?” Anh hỏi. “Anh đưa em tới đó.”
Cô tiện tay cầm một tờ giấy và cây bút lên, viết ra những nét chữ đẹp đẽ
ngay ngắn: “Ngày mai em có một buổi biểu diễn thử, rất quan trọng.”
Mấy năm nay cô chưa từng học thủ ngữ, bởi vì bên cạnh cô không có nhiều
người hiểu được ngôn ngữ đó. Một nguyên nhân quan trọng hơn nữa, đó là
cô vẫn luôn tin rằng, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ mở miệng nói
được.
“Buổi biểu diễn gì vậy?”
Biết Kiều Nghi Kiệt lo lắng cho cô, cô bèn kiên nhẫn viết ra giấy: “Biểu diễn phục vụ bộ đội, một
buổi biểu diễn rất trang trọng. Ngày mai em tới đó diễn thử, nếu được
duyệt, em có thể tham gia buổi biểu diễn của họ, thù lao cũng không
tồi.”
“Biểu diễn phục vụ bộ đội? Đó chẳng phải là việc của đoàn văn công quân đội hay sao?”
“Hình như người phụ trách đệm đàn piano của họ có việc bận đột xuất, không
thể biểu diễn được. Người của đoàn văn công quen biết với Bạch Lộ nên đã nhờ cô ấy giới thiệu một người biết chơi đàn piano, Bạch Lộ đã giới
thiệu em tới đó.”
“Ồ. Mấy hôm nay vừa hay anh cũng không có vụ án nào, ngày mai để anh đưa em đi nhé!”
Mộc Mộc vội vàng lắc đầu, cô còn xua xua cả hai tay để nhấn mạnh.
Kiều Nghi Kiệt cũng hiểu rằng trong quân đội có rất nhiều quy định, nên không kiên quyết nữa.
“Vậy anh hẹn bác sĩ Trương vào thứ Hai tuần tới nhé, đợi em về, anh sẽ đưa em đi…”
Thấy Mộc Mộc chăm chú nghe mình nói, anh lại tiếp tục: “Anh đã nói chuyện
với ông ấy rồi, ông ấy nói có thể thử chữa theo phương pháp thôi miên.”
Cô ngước mắt lên, đáy mắt trong veo như dòng suối mát.
“Thông qua phương pháp thôi miên, em có thể quay trở về quá khứ, trải qua cảnh tượng đó thêm một lần nữa, có thể lần này em sẽ khắc phục được trở ngại tâm lý, sẽ lại nói được.”
Quay trở về quá khứ, nhìn thấy máu
tươi tuôn trào từ lồng ngực bố thêm một lần nữa, máu bắn cả vào mặt cô,
từ nóng chuyển sang lạnh…
Không, cô lắc đầu quầy quậy.
Quãng thời gian đã qua đó, cô thật sự không muốn đối diện thêm lần thứ hai.
“Mộc Mộc, anh biết là em không muốn.” Kiều Nghi Kiệt túm lấy đôi bàn tay
đang run rẩy của cô, “Nhưng đây có thể là cơ hội duy nhất của em, em
không muốn có thể nói trở lại ư? Em muốn trở thành một người câm suốt
đời sao?!”
Cô không muốn…
Cô không lắc đầu nữa, nhìn chiếc khăn tay màu trắng đã ố vàng bên cửa sổ, đang đón gió, phấp phới bay bay.
Anh đã từng nói, thế giới này không phải là không có kỳ tích, còn để xem em có thể tạo nên kỳ tích hay không…
Cô có thể sao? Ăn trưa xong, Kiều
Nghi Kiệt lôi bộ đĩa mà anh mang tới ra nhét vào trong đầu đĩa DVD, ngữ
điệu y hệt chủ nhà, nói với Mộc Mộc: “Em yêu, một người bạn cho anh mượn đĩa Sắc giới nguyên bản chưa cắt gọt, mau lại đây xem đi.”
Sắc giới là cái gì? Phim về Phật giáo ư?
Mộc Mộc ngửa cổ lên trời than dài, xem ra đại luật sư Kiều gần đây rất rảnh rỗi, nên mới chạy tới nhà cô để tiêu khiển ngày cuối tuần, nhưng cô đâu có nhàn rỗi, buổi tối còn có một buổi biểu diễn nữa. Nhưng vì công ơn
nặng như núi của anh đối với cô, cô quyết định cố gắng chịu đựng cơn đau đầu và choáng váng dữ dội để xem cùng anh một lúc, ai ngờ, xem được một lát, Mộc Mộc liền phát hiện ra cảnh tượng diễn ra trên màn hình có chút gì đó không bình thường.
Sau đó, càng lúc càng không ổn, một đôi nam nữ trần truồng đang quấn quýt nhau một cách cuồng nhiệt trên giường…
Cô cảm thấy nghẹt thở, hai má nóng rực, trong đầu bất giác hiện lên một cảnh tượng còn thiếu đứng đắn hơn nữa.
Trác ấn cô xuống giường, cởi bỏ quần áo của cô, bàn tay nóng bỏng cứ men
theo cơ thể non nớt của cô, đặt lên đôi gò bồng đảo nhỏ xinh mà kiêu
ngạo…
Cô sợ đến nỗi cắn chặt môi, quên mất rằng không cần làm thế thì cô cũng không phát ra được âm thanh nào cả.
Anh ghé sát bên tai cô hỏi, giọng nói khàn đục: “Em tròn mười tám tuổi chưa?”
Cô hơi sững lại, rồi kiên định gật đầu, thực ra lúc đó cô còn chưa đón
sinh nhật lần thứ mười bảy. May mà anh không truy hỏi tiếp, cúi người
xuống ngậm vào bầu ngực nhỏ xinh của cô…
Một bàn tay to lớn đáng ghét khua khua trước mặt