
cô, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man.
“Em yêu, hình như em xem rất nhập tâm, liệu có phải đang muốn thử không,
hay là… anh hy sinh một chút, giúp em trải nghiệm một lần nhé…”
Mộc Mộc không chút do dự, co chân đạp cật lực vào phần bụng dưới của anh.
Kiều Nghi Kiệt nghiến răng nghiến lợi kêu thảm thiết: “Tô Mộc Mộc! Em mưu sát chồng nhé!”
Cô không buồn quay đầu, đi thẳng vào trong phòng, đóng sầm cửa lại, khóa chặt.
Kiều Nghi Kiệt gõ cửa rất lâu, cô vẫn không chịu mở, chỉ ngây người ngồi
trên giường. Tới tận khi Kiều Nghi Kiệt nói một câu “Xin lỗi!” bên ngoài cửa rồi ra về, cô vẫn không chịu bước ra.
Thực ra, cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng im lặng là cách duy nhất để cô thể hiện sự tức giận.
Ngày hôm sau, Mộc Mộc ngồi xe buýt suốt một giờ đồng hồ để đến nhà Bạch Lộ.
“Mộc Mộc, em thử bộ này xem, bộ này có vẻ hợp với em hơn. Mau thay đồ cho chị ngắm một chút.”
Trong phòng ngủ tương đối chật chội, cô gái xinh đẹp giơ một chiếc váy dài
theo phong cách Bohemian màu cánh sen lắc lắc trước mặt Mộc Mộc.
Cô ấy có vóc người cao ráo, mái tóc xoăn màu hạt dẻ buông xuống bờ vai
tròn trịa nhẵn mịn tới tận vòng eo thon nhỏ. Khuôn mặt rất Tây, đôi mắt
mặc dù không to lắm, nhưng khi cười lại toát lên nét quyến rũ, trên
miệng luôn nở nụ cười khiến người khác cảm thấy xốn xang trong lòng. Cô
ấy chính là Bạch Lộ, người bạn tâm giao duy nhất của Mộc Mộc.
Từ năm mười sáu tuổi, cuộc sống đảo lộn trong chớp mắt, Mộc Mộc cứ nghĩ
rằng thần hộ mệnh đã sớm bỏ quên cô trong một góc khuất tăm tối.
Mãi cho tới khi gặp được Bạch Lộ, cô mới phát hiện ra rằng, hóa ra thần hộ
mệnh vẫn đang chăm lo cho cô, còn gửi tới cho cô cả một món hàng xa xỉ
nữa.
“Nhanh lên, nhanh lên, Vương Dao sắp tới rồi đấy.” Vương Dao là bạn thời học đại học của Bạch Lộ, sau khi tốt nghiệp, người nhà cô
ấy đã nhờ người quen giúp cô ấy vào làm việc trong đội biểu diễn của
quân đội, sau đó vì thái độ làm việc tích cực, cô ấy được chuyển sang
làm việc ở đoàn văn công. Nghe Bạch Lộ nói, cô ấy rất xinh đẹp, không
biết có bao nhiêu quan chức trong ngành quân đội đã đổ rạp dưới bộ quân
phục màu xanh lục của cô ấy.
“Không được, bộ này trông già quá…
Ôi chao, em đừng ngại phiền phức, cơ hội biểu diễn trong quân đội rất
hiếm có, em bắt buộc phải chuẩn bị thật tốt. Chưa biết chừng, nếu thể
hiện tốt, em còn được giữ lại trong đoàn văn công quân đội nữa ấy chứ.”
Mộc Mộc vội lắc đầu.
Cô biết Bạch Lộ không có ý gì khác, cô ấy là con gái phương Bắc, tính tình thẳng thắn, nhiệt tình, không thích nói chuyện vòng vo, nhưng mỗi câu
mỗi chữ đều xuất phát từ lòng tốt thật sự.
“Chúng ta làm âm nhạc, cơ
hội là thứ quan trọng hơn hết. Với điều kiện của em, chưa biết chừng lại được trưởng đoàn văn công để ý, giữ lại trong đoàn. Thế thì sau này em
sẽ không phải lang thang khắp nơi với bọn chị nữa rồi.”
Mộc Mộc
càng lắc đầu mạnh hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng lên vì căng thẳng. Cô
phải nói thế nào thì Bạch Lộ mới hiểu, cô đã vô cùng mãn nguyện với cuộc sống hiện tại rồi. Mặc dù trong nhóm nhạc, cô chỉ là chân chạy việc
vặt, nhưng mọi người trong nhóm đều rất quan tâm chăm sóc cô, thi thoảng có cơ hội còn cho cô diễn tấu một đoạn trên cây dương cầm.
Cô quý mến tất cả mọi thành viên trong nhóm, yêu thích cuộc sống này.
Bạch Lộ mỉm cười, véo má cô: “Em không cần vội, chị biết em muốn nói gì, em
muốn được ở bên cạnh chị, chị hiểu… À, hay là, em hãy cố thể hiện thật
tốt, quyến rũ một sĩ quan quân đội nào đó…”
Quyến rũ một sĩ quan quân đội?
Tha cho cô đi. Mỗi lần bắt gặp một người mặc cảnh phục hay quân phục đi
trên phố, cô đều run rẩy lo sợ, chỉ muốn lập tức vòng sang đường khác để né tránh.
“Nghe nói quân nhân ngày nào cũng phải tập trung luyện tập với cường độ cao, sức khỏe tốt vô cùng…” Vừa nhắc tới quân nhân,
Bạch Lộ bất giác ôm chặt chiếc váy trong tay, khuôn mặt mơ màng.
“Chị nghe Vương Dao nói, cô ấy quen với một trung tá, mới ba mươi tuổi, cực
kỳ đẹp trai, lại còn xuất thân từ lính đặc chủng, nghe nói thực hiện
xong vài trăm cái chống đẩy còn có thể chạy hết mười nghìn mét.” Bạch Lộ dường như nhớ ra điều gì đó, liếc mắt nhìn cơ thể gầy gò của Mộc Mộc.
“Em thì thôi, bỏ đi vậy, bộ dạng nhỏ bé này của em chắc chắn không chịu
nổi sự giày vò của anh ta đâu…”
Mộc Mộc cúi mặt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo trở nên đỏ ửng.
Thấy Mộc Mộc bị trêu chọc đến nỗi đỏ cả mặt, Bạch Lộ cười ngặt nghẽo.
“Nghe chị nói đây, khi em đi biểu diễn, mắt phải mở to một chút, có người đàn ông tốt nào thì chớ được bỏ qua…”
Mộc Mộc bối rối lắc lắc đầu, giật lấy chiếc váy đã bị Bạch Lộ vò nhàu nhĩ thành một mớ, trốn vào trong nhà vệ sinh.
Ai ngờ cô vừa cởi bỏ cúc áo, Bạch Lộ lại mở cửa nhà vệ sinh ra.
“Này! Cô bé ngốc nghếch, đừng có suốt ngày tưởng nhớ về anh chàng khăn tay
trắng của em nữa, đã bao nhiêu năm trôi qua như vậy, anh ta đã sớm quên
em rồi, chưa biết chừng con anh ta còn biết đi mua xì dầu rồi ấy chứ… Em cứ nghĩ ai cũng ngốc nghếch giống em hay sao, khổ sở chờ đợi từng ấy
năm vì một người mà ngay cả tên còn chưa biết…”
Mộc Mộc