Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324430

Bình chọn: 7.5.00/10/443 lượt.

cô nói gì, cánh tay lại vươn ra ôm gọn lấy

cô. “Em hãy tin anh, anh nhất định có thể biến ước mơ của em thành hiện

thực, anh không chỉ có thể giúp em vào học ở Học viện Âm nhạc, còn có

thể giúp em lật lại bản án…”

“Ai thèm chứ!” Cô lại đẩy anh ra một lần nữa, đi đến bên đài phun nước, vụng về trèo lên bậc đá cao hơn một thước.

Nước từ đài phun bắn vào người, làm ướt mái tóc và quần áo vô. Cô cười với anh, chưa bao giờ rạng rỡ, xinh đẹp như vậy.

“Trác Siêu Việt, em nói cho anh biết, em không cần bất cứ ai chăm sóc. Anh

đợi đấy mà xem, em không chỉ có thể thi đỗ vào Học viện Âm nhạc, em còn

có thể thi nghiên cứu sinh, sai này, em muốn được chơi piano trước hàng

vạn người trong hội trường lớn… Em muốn tất cả mọi người đều thấy rằng,

người đã từng ngồi tù thì sao? Không thể nói chuyện được thì sao? Tô Mộc Mộc em vẫn có thể biểu diễn những giai điệu xúc động lòng người…”

“Trác Siêu Việt, anh nói xem, em có làm được không?”

Anh nhìn cô, cười đến nỗi khóe môi như sắp bị chuột rút đến nơi, không ngừng gật đầu, “Được, em đương nhiên làm được!”

Cô cúi đầu, rút từ trong túi ra “bông hoa hồng trắng” mà cô luôn cất giữ cẩn thận, gỡ nó thành một chiếc khăn tay, giơ cao lên.

Chiếc khăn tay trắng muốt tung bay trong gió, cô mỉm cười buông ta, để gió cuốn nó vào đêm đen…

Cô đã say, nhưng cô biết mình đang nói gì, làm gì. Men rượu không khiến cô mất đi lý trí, chỉ cho cô thêm dũng khí mà cô cần.

Từ nay về sau, cô sẽ sống một cách thoải mái, sẽ tự chăm sóc tốt cho bản

thân, không cần người khác phải tạo ra kỳ tích cho cô, cũng không cần

người khác giúp cô thay đổi vận mệnh, số phận của cô, cô có thể tự thay

đổi, đường đi sau này của cô, cô muốn tự mình đi tới.

Trác Siêu Việt đi đến trước mặt cô, nhìn cô, nụ cười trên khóe môi dần dần tan biến.

Bỗng nhiên, anh đưa tay ôm lấy cô, quay người bế bổng cô xuống bậc thềm.

“Tại sao không cần đến nó nữa?”

“Có một số thứ, cần phải để ở nơi này…” Cô mỉm cười chỉ vào trái tim. “Trác Siêu Việt, em đã quyết định rồi, đợi đến khi tìm được cơ hội để giải

thích rõ ràng với Siêu Nhiên, em sẽ ra đi.”

“Tại sao?”



lại chỉ vào trái tim mình, kho cô cười, khóe mắt lại ướt đẫm, “Bởi vì, ở đây không còn chỗ dành cho người khác nữa rồi… Chỗ này là của anh…” Nói đoạn, cô đặt tay lên ngực anh, cảm nhạn nhịp tim anh đang rối loạn,

“Cũng có em, đúng không?”

Anh không trả lời, hai mắt cứ chăm chú nhìn vào đôi môi cô.

“Một đêm của bốn năm trước đây, anh thật sự đã quên hẳn rồi sao? Anh còn nhớ đã từng nói muốn em trở thành bạn gái của anh không? Anh còn nhớ đã

từng bảo em hãy tin anh, anh có thể thay đổi vận mệnh của em không…”

Anh không trả lời, đáy mắt dần dần xuất hiện những vệt màu đỏ.

“Anh có biết không? Bốn năm qua, ngày nào em cũng nhớ đến anh, mỗi buổi tối, sau khi đèn điện tắt hết, khi đám tù nhân cùng phòng giở trò ức hiếp

em, trong đầu em chỉ nhớ tới anh thôi… nhớ tới những lời anh đã nói, em

không được cam chịu số mệnh, anh có thể thay đổi vận mệnh của em…”

Cánh tay đang ôm eo cô siết chặt hơn, cơ thể cô nghiêng về phía trước theo

đà ôm, đôi môi vô tình lướt qua làn môi ấm ướt át của anh, lưu lại một

cảm giác tê buốt mãnh liệt.

Cô đang muốn né tránh, anh lại bất ngờ nâng khuôn mặt cô lên, chiếm đoạt đôi môi cô…

Nụ hôn nồng cháy trong chốc lát đã nhen nhóm ngọn lửa nhiệt tình trong cô, một chút ý thức cuối cùng còn sót lại cũng tan biến. trời đất quay

cuồng điên đảo, đèn điện trở nên mơ hồ, những giọt nước bắn tung tóe

giống như những giọt mưa.

Cô không có cách nào để phân biệt được đâu là hiện tại, đâu là quá khứ. Đây là sự thật, hay là giấc mơ?

Đây lại là một giấc mơ ư?

Anh bây giờ không lạnh lùng gọi cô là chị dâu, không châm chọc cạnh khóe

giẫm đạp lên lòng tự trọng của cô. Chỉ có Trác Siêu Việt trong giấc mơ

mới nhiệt tình như thế này, mới tràn đầy cảm xúc ôm cô vào lòng, say đắm hôn cô, đầu lưỡi luồn vào giữa hai hàm răng của cô, hung hăng tấn công

vào bên trong, quấn chặt lấy đầu lưỡi đang tê bì, khuấy đảo đến mức

khiến môi và lưỡi cô khẽ nhói đau.

Hãy coi như đây là một giấc mơ đi.

Cô quên hết mọi thứ, ôm chặt lấy cô anh, dùng toàn bộ sức lực vốn có để

hôn lại anh. Anh ôm chặt eo cô, cánh tay đỡ lấy cơ thể mềm yếu của cô…

Chính là cảm giác này, giống hệt nụ hôn trong ký ức, quyết liệt mà đau đớn, cảm xúc mà tuyệt vọng…

Nụ hôn cứ kéo dài mãi, động tác của anh liền rời xa quỹ đạo vốn có, bàn

tay luồn vào dưới vạt áo phía trước của cô, những ngón tay lạnh buốt cọ

xát vào làn da nóng bừng, ngón tay lần mở móc áo ngực, luồn vào bên

trong, vân vê đường cong tinh xảo đó.

Dây thần kinh sau khi đắm

chìm trong men rượu vô cùng mẫn cảm, toàn thân cô mềm nhũ, hít thở khó

khăn, níu chặt lấy vai anh theo bản năng, áp sát tấm thân run rẩy vào cơ thể cường tráng của anh.

Cô chưa từng có giấc mơ nào chân thực

như vậy, mỗi một động tác vuốt ve đều gợi lên cảm giác đê mê. Toàn thân

bị cơ quan cảm giác khống chế, đôi tay không hiểu sao cứ luồn vào trong

lớp áo sơ mi của anh, vuốt ve tấm lưng dẻo dai…

Cô lờ mờ nhìn

thấy có xe đi ngang qua, ti


Old school Swatch Watches