Polaroid
Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325454

Bình chọn: 9.5.00/10/545 lượt.

nguyên chất

không? Mùi vị cũng không tồi.”

Cô gật đầu ngay tắp lự, Trác Siêu

Việt lập tức quay sang bảo người phục vụ nãy giờ vẫn yên lặng chờ bên

cạnh mang hai chai rượu whisky còn chưa mở nắp lên.

Rượu whisky

chưa pha loãng cực kỳ bỏng rát, Mộc Mộc chỉ nhấp một ngụm nhỏ, cổ họng

liền như bị ngọn lửa lớn thiêu đốt, đau tới nỗi không còn cảm giác, mạnh hơn rượu Mao Đài của quân đội nhiều.

Nhớ tới mấy chữ “quân đội”, Mộc Mộc bỗng nhiên nhớ tới câu mà cô đã muốn hỏi tử lâu: “Anh rời quân ngũ bao lâu rồi?”

“Hơn bốn năm.”

“Là khi chúng ta…” Mộc Mộc dừng lại một lát, né tránh chủ đề nhạy cảm, “Thời gian đó ư?”

“Ừm, khoảng thời gian đó anh không có việc gì làm, vì vậy thường xuyên đi chơi thâu đêm. Vừa hay… gặp em.”

Nhớ lại chủ đề “ước mơ” năm xưa đã trò chuyện, Mộc Mộc có phần hiểu ra, ước mơ của anh chính là trở thành một quân nhân.

Vậy thì, tại sao anh lại rời bỏ quân ngũ?

Do dự một lát, cô mở lời thăm dò : “Em có thể hỏi tại sao anh dời bỏ quân ngũ được không?”

“Bởi vì anh nhất thời lỡ tay đánh người khác đến mức thương tật.” Trác Siêu

Việt nâng ly rượu lên, uống cạn, không giải thích gì thêm.

Đánh

đến mức thương tật?! Trác Siêu Việt trong mắt cô quả thực rất cao ngạo,

ngang ngược, nhưng không đến nỗi tàn nhẫn như vậy, trong đầu Mộc Mộc bất giác hiện lên vết dao trên vai anh, “Tại sao anh lại đánh người?”

Anh cười đau khổ: “Cho dù là vì nguyên nhân gì, anh là một quân nhân, động thủ đánh người là không đúng rồi.”

“Chính vì anh đánh người khác bị thương nên mới bị tước quân tịch?” Hình phạt như vậy phải nói là quá khắc nghiệt.

“Là do anh lựa chọn rời bỏ quân ngũ. Bố mẹ anh ta đã tìm đến doanh trại,

kiên quyết đòi lại sự công bằng… Bố anh cũng làm trong lĩnh vực quân sự, chuyện này nếu làm ầm ĩ lên, sẽ ảnh hưởng không tốt tới ông…”

Anh cúi đầu, khi ngẩng lên đã nở nụ cười bất cần : “Không ở trong quân ngũ cũng tốt, không mệt mỏi, cũng không bị gò bó.”

Nhìn nụ cười bất cần trên khuôn mặt Trác Siêu Việt, Mộc Mộc bỗng nhiên không xác định được, liệu anh có thật sự bàng quan tới mức không để ý tới bất cứ thứ gì không?

Cô mỉm cười vỗ vỗ vai anh, “Cho dù trước đây có xảy ra chuyện gì, chúng đều đã qua rồi, anh còn trẻ, vẫn còn thời gian

để bắt đầu lại…”

“Chính xác.” Anh rót đầy cả hai ly rượu, nâng ly lên, nói với cô: “Con người khi sống không nên mãi day dứt về quá khứ.

Em cũng còn trẻ, vẫn còn thời gian để bắt đầu lại, theo đuổi ước mơ của

mình. Đừng quên, cho dù không có gì cả, em vẫn còn dương cầm…”

Đúng vậy, cô vẫn còn âm nhạc, còn có cây dương cầm. cô mỉm cười gật đầu, nâng ly rượu lên, “Đúng! Cạn chén!”

Rượu trôi vào cổ họng, không còn khó nuốt giống thuốc độc nữa…

Đã bao lâu rồi chưa được vui vẻ như thế này? Dường như họ đang quay trở lại lần gặp gỡ trước của họ.

Chắc là do đã uống quá nhiều rượu, cô rất muốn cười, càng uống càng muốn

cười. Nhất là khi nghĩ tới chuyện bốn năm trước, họ vẫn là những người

xa lạ, ngay cả tên nhau còn chưa biết, vậy mà lại cùng uống rượu tại

đây, chuyện trò tâm sự, cuối cùng, còn quấn quýt lấy nhau đến nỗi trời

rung đất chuyển trên một chiếc giường đơn.

Vậy mà hôm nay, cô là

chị dâu của anh, giữa họ có một khoảng cách khó có thể vượt qua, nhưng

cô vẫn cảm thấy họ rất gần, đến nỗi có thể dễ dàng hiểu được nỗi lòng

nhau.

Cuối cùng, cô thật sự đã uống say, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, hỏi những câu rất ngốc nghếch.

“Anh nói chúng ta thật sự có thể trở thành người thân ư?” Người thân, một từ thật đẹp biết bao.

Anh suy nghĩ rất lâu, dường như tư duy không còn minh mẫn nữa. “Đương nhiên là có thể, em kết hôn với anh trai của anh rồi, chúng ta sẽ trở thành

người thân.”

“Ồ…” Cô chống cằm suy nghĩ, nếu anh là người thân

của cô thì cũng không tồi, họ có thể sống chung tầng trên tầng dưới,

hằng ngày gặp nhau…

Cô lắc đầu, gạt bỏ những điều hoang tưởng, phi thực tế. “Không, chúng ta không thể…”

“Tại sao?”

“Bởi vì em không thể lấy Siêu Nhiên, em có tiền án, không thể qua được vòng thẩm tra lý lịch.”

“Ồ, không sao, anh có thể giúp em lật lại bản án!”

“Lật lại thì sao nào? Em chẳng phải đã làm ra bằng chứng giả ư?” Mộc Mộc xua tay, “Thôi đi, em vốn cũng không có mong ước xa xôi đó.”

Trác Siêu Việt nhìn cô rất lâu, không nói thêm gì nữa.

“Em có bao giờ nghĩ đến việc sẽ đi tìm bố đẻ của mình không?”

Chuyện trò mãi, anh bỗng nhiên nhắc tới vấn đề này.

“Bố đẻ?” Mộc Mộc nằm bò trên bàn cười ngất, đến nỗi suýt chảy cả nước mắt.

“Sao thế? Buồn cười lắm à?”

Cô cười, giật lấy ly rượu của anh, uốn cạn, “Ông ấy chết rồi! Ông ấy chết rồi…”

Trác Siêu Việt im lặng nhìn cô hồi lâu, nắm chặt bàn tay run rẩy của cô: “Em uống say rồi.”

Cô đã say, anh cũng say rồi.

Khi họ ra khỏi Lạc Nhật, chân bước loạng choạng, đi cũng không vững.

Nhân viên phục vụ đuổi theo hỏi: “Trác tiên sinh, có cần gọi xe giúp anh không ạ?”

Trác Siêu Việt xua tay, khoác vai Mộc Mộc, bước những bước xiêu vẹo trên đường dành cho người đi bộ.

Không chịu được sức nặng đang đè xuống, Mộc Mộc gắng hết sức đẩy anh ra, “Anh muốn đè chết em hay sao hả!”

Anh hoàn toàn không nhìn thấy