
chứ?”
Trác Siêu Việt ngồi xuống cạnh giường, uể oải vươn vai, “Tôi rất muốn đưa cô đi ăn tối, nhưng người phụ nữ trên giường của tôi dường như không nỡ để tôi đi…”
Đầu dây bên kia yên lặng một lát, “Không sao, em có thể đợi anh!”
“Có thể sẽ rất lâu đấy…”
“Được thôi, em đợi anh đi ăn đêm. Xong việc hãy gọi điện thoại cho em!”
Điện thoại đã cúp máy.
Trác Siêu Việt mỉm cười cất điện thoại đi, mặc chiếc áo khoác, ra khỏi nhà.
Sô diễn đầu tiên kêt thúc, Cốc Vũ nhận được thông tin sô diễn thứ hai bị hủy.
Vừa hay lúc đó, bạn gái Cốc Vũ là Tiểu Hy tới thăm, Hạ Chí đề nghị mọi
người cùng đi ăn đêm. Ai nấy đều nhiệt tình hưởng ứng, nhưng sau đó lại
tranh luận không ngừng về việc ai sẽ “chủ chi”.
Mộc Mộc liếc nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ, vốn rất muốn về Cách Thế Quan Lan, nhưng
thấy Bạch Lộ rõ ràng có tâm trạng không tốt vẫn cố tỏ ra vui vẻ, trong
lòng Mộc Mộc có chút chua xót, thực sự không nỡ nhẫn tâm bỏ mặc cô ấy
một mình chứng kiến cảnh Cốc Vũ và Tiểu Hy thân mật, tình cảm với nhau,
vậy là, cô hưởng ứng lời kêu gọi của mọi người.
Mới lập thu, lá
cây đã lác đác rụng, gió lạnh hiu hiu, mọi người cùng ngồi ở một quán
trên phố ẩm thực vỉa hè ăn món lẩu ngon, bổ, rẻ, nóng hổi, oẳn tù tì
uống rượu, tán tỉnh lẫn nhau, tiếng cười đùa vang vọng không ngớt trong
đêm khuya cô quạnh.
Mộc Mộc không có hứng thú, nâng ly
rượu lên, chốc chốc liếc nhìn đồng hồ, chốc chốc lại liếc nhìn Tiểu Hy
đang lặng lẽ dựa vào người Cốc Vũ, chụm đầu sát má, chốc chốc lại bất
đắc dĩ nhìn Bạch Lộ và Hạ Chí chúc rượu nhau, mặc dù tửu lượng của Bạch
Lộ không tồi, nhưng cô ấy đâu phải là đối thủ cảu Hạ Chí, còn chưa được
một tiếng đồng hồ, thần thái đã bắt đầu lơ mơ.
Cốc Vũ thực sự
không thể tiếp tục giương mắt lên nhìn, khuyên Hạ Chí đừng uống rượu
nữa, không ngờ Bạch Lộ chẳng hề cảm kích, hằn học lườm anh một cái: “Bọn này đang chơi vui vẻ, cậu xen vào làm gì? Cút sang một bên nói chuyện
yêu đương của cậu đi, đừng xía vào chuyện của người khác!”
Cốc Vũ bị mắng tới nỗi khuôn mặt lúc đỏ, lúc lại trắng bệch, đưa mắt nhìn Tiểu Hàn, Tiểu Hàn âm thầm lắc đầu, khe khẽ nói: “Anh tha cho em đi.”
Mộc Mộc cũng không khuyên nhủ Bạch Lộ, bởi vì cô có thể hiểu được nỗi đau
khổ cảu Bạch Lộ, đem lòng yên bạn trai của bạn mình, tất cả mọi nỗi đau
khổ đều phải cô nén xuống. Say rồi cũng tốt, say rồi sẽ không phải nhìn
những thứ không muốn nhìn, không phải nghĩ những điều không muốn nghĩ.
Trước đây, cô không hiểu vì sao một số người, vì người thân, bạn bè của mình mà tự nguyện từ bỏ người mình yêu.
Sau đó, cô đã hiểu ra, thứ quan trọng hơn cả tình yêu không phải là tình thân hay tình bạn, mà là đạo đức, nhân cách.
Quán ăn vỉa hè đang ồn ào náo nhiệt, một chiếc xe thể thao màu đen lướt
nhanh tạo thành một đường cong tuyệt mỹ dưới ánh đèn đường, phanh gấp
trước cột đèn tín hiệu ở đầu phố.
Riêng chiếc xe đã chói mắt, cô
gái xinh đẹp đang lái xe còn chói mắt hơn, trên người cô ra là bộ váy
liền màu đỏ thẫm, mái tóc thướt tha, yêu kiều buông xõa trong đêm tối.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía đó, ngay cả tài xế taxi đi ngược chiều
cũng quên mất mình đang chuẩn bị trở khách, hạ cửa kính xe xuống, ngoái
cổ nhìn theo.
Màn đêm huyên náo dường như trở nên yên lặng trong giây lát.
Tuy không có hứng thú với xe sang và gái đẹp, Mộc Mộc vẫn trợn tròn mắt.
Thật sự có người phụ nữ đẹp như vậy sao, một nhan sắc chim sa cá lặn, từ ngũ quan tới dáng người, không thể chê vào đâu được, còn cả vẻ gợi cảm
đến mê hoặc nữa chứ, so với Bạch Lộ… Không, hoàn toàn không thể so sánh
được, họ vốn không phải là người cùng tầng lớp với nhau.
Dường như biết rằng tất cả mọi người đều đang nhìn mình, cô gái xinh đẹp đưa
tay vén mái tóc màu nâu trên đôi vai trần, hào phóng thể hiện vẻ quyến
rũ, sau đó, quay đầu sang nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi
tren ghế phụ bên cạnh.
Cô ta xoay nghiêng người, ngón tay thon
thả khẽ giơ lên, đặt trên vai người đàn ông, thì thầm vài câu bên tai
anh, nở nụ cười tươi như hoa…
Khuôn mặt nhìn nghiêng của người
đàn ông bên cạnh được ánh đèn đường chiếu rọi, ánh đèn lóa mắt trong
chốc lát mất đi vẻ bóng nhoáng, vẻ ngang tàng đầy mê hoặc trên người anh cứ lan tỏa một cách không hề che đậy trong đêm tối…
Anh mở mắt
ra, nở một nụ cười nhạt, khẽ liếc mắt, vẻ ngang ngược cứ lưu luyến trên
khuôn mặt anh, khiến người ta khó hiểu, nhưng cứ bị cuốn hút…
Mộc Mộc hít một hơi thật sâu, khuôn mặt này cô đã hồi tưởng không biết bao lần, sai có thể không nhận ra được?
Mặc dù Trác Siêu Việt đã nói với cô từ lâu rằng anh cũng có đối tượng mà
anh yêu thích, cô cũng đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, nhưng đêm nay,
khi tận mắt nhìn thấy, cô vẫn… cảm thấy rất lạnh, cô cúi đầu kéo lớp áo
khoác ngoài, quấn thật chặt vào người, nhưng vẫn rất lạnh.
Đôi
môi nóng bỏng của Trác Siêu Việt khẽ nhếch lên, ánh mắt vòng qua cô gái
xinh đẹp, lướt qua đám đông, dường như hạ xuống một nơi nào đó, nụ cười
trên khóe môi nhạt dần đi…
“Mộc Mộc, em mau nhìn kìa, anh chàng kia đẹp trai quá!” Bạch Lộ kích động đến nỗi kéo cánh ta