XtGem Forum catalog
Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325482

Bình chọn: 9.5.00/10/548 lượt.

y cô lắc

mạnh, cô ấy quả thực đã quá kích động, vì vậy mới không phát hiện ra,

Mộc Mộc vừa thu lại ánh nhìn ban nãy.

Mộc Mộc gật đầu bừa, nâng

cốc rượu lên, một hơi uống cạn. Rượu chẳng có chút mùi vị gì, còn nhạt

hơn cả nước lã. Cô cầm luôn chai rượu ngay bên cạnh, không rót vào

cốc,cứ trực tiếp ngửa cổ tu ừng ực.

Một sự nhốn nháo khác thường nổi lên, Mộc Mộc buông chai rượu rỗng xuống, tò mò nhìn về phía gió lạnh thổi từng cơn.

Chiếc xe thể thao dừng lại trước quán ăn, Trác Siêu Việt mặc áo sơ mi màu đen đi xuyên qua đám thực khách như cơn gió, nhằm thẳng hướng cô ngồi mà đi tới, khuôn mặt thâm trầm dưới ánh đèn đường toát lên vẻ lạnh lẽo khiến

người khác nghẹt thở…

Không phải thế chứ, cô ngồi trong đám đông hỗn tạp như thế này mà anh cũng có thể nhìn thấy được sao?!

Ồ, cô quên mất, anh là lính bắn tỉa, có sở trường tìm kiếm mục tiêu, chốt chặt, hạ gục trong đám đông lộn nhộn.

Mộc Mộc cảm thấy mình đã bị hạ gục, trái tim không còn đập nữa.

Trước ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, Trác Siêu Việt đi đến trước bàn

Mộc Mộc, ánh mắt lạnh lùng liếc qua một lượt từ những cốc rượu và chai

rượu nhếch nhác tới Cốc Vũ- người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Hạ

Chí và Bạch Lộ, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Mộc Mộc. “Chẳng

phải em nói tối nay có buổi biểu diễn hay sao?”

“Ờ…” Cô có cảm

giác như mình đnag làm một việc xấu bị người khác bắt quả tang, lặng lẽ

đứng dậy, trả lời một cách vô thanh: “Vốn dĩ là có, tạm thời hủy bỏ một

sô diễn.”

“Tại sao không về nhà?” Ngữ khí đó hệt như đang trách mắng vợ mình.

“Em và bạn bè ra ngoài ăn đêm, không được sao?” Mặc dù là chị dâu của anh,

nhưng chẳng lẽ ngay cả chút tự do này cô cũng không có sao?

Anh suy nghĩ một lát, dường như không tìm thấy lý do nào để ngăn cấm, đổi sang một giọng điệu khác: “Ăn no chưa?”

Cô gật đầu, bị anh phá đám, ăn chưa no cũng không thể nuốt nữa.

Anh rất hài lòng với câu trả lời của cô, khuôn mặt thâm trầm đã bớt căng thẳng hơn nhiều. “Vậy về nhà cùng anh thôi.”

Mộc Mộc cúi đầu liếc nhìn Bạch Lộ, Bạch Lộ giơ tay ra hiệu “OK”, đôi mắt

hấp háy như muốn nói: “Có một người bạn trai tốt như vậy, còn không mau

về nhà đi?!”

Mộc Mộc khe khẽ lắc đầu, đáng tiếc không phải là anh ấy!

Bạch Lộ bèn đẩy mạnh người cô ra khỏi chỗ ngồi.

Thấy cô “bước” ra, Trác Siêu Việt ngoắc tay gọi người phục vụ, rút từ trong

ví ra một xấp tiền mệnh giá một trăm đồng, đưa cho anh ta, “Hãy thiết

đãi các bạn của tôi thật hậu hĩnh, số tiền thừa ra là tiền boa của cậu.”

Nhân viên phục vụ sung sướng đến nỗi cười không ngậm miệng lại được: “Em biết rồi, em biết rồi ạ.”

“Mọi người cứ tự nhiên nhé, tôi không làm phiền nữa.” Trác Siêu Việt mỉm

cười nói với nhóm nhạc, quay người lại dắt tay Mộc Mộc, kéo cô rời khỏi

đó.

Lòng bàn tay anh vẫn ấm áp như xưa…

Bên cạnh

đường, cô gái xinh đẹp đang đứng dựa lưng vào chiếc xe thể thao để đợi

bọn họ, đổi chân thon dài lấp ló lộ ra dưới đường xẻ của thân váy thu

hút không biết bao nhiêu ánh mắt chiêm ngưỡng của người đi đường.

“Việt, cô ấy là ai vậy?” Cô ta khe khẽ hỏi, Mộc Mộc còn nhớ giọng nói này, cô đã từng nghe thấy qua điện thoại.

“Cô ấy…” Bàn tay đang nắm tay cô siết chặt hơn một chút, giọng nói dễ khiến người ta liên trưởng xa xôi cất lên: “Chuyện này, thật khó nói… Trước

mắt, bọn tôi đang sống chung nhà.”

Cô gái xinh đẹp kinh ngạc nhìn ngắm Mộc Mộc một lượt, mỉm cười hờ hững, “Từ khi nào anh lại thích kiểu trẻ con như thế này vậy?”

“Từ trước tới giờ vẫn thế.” Trác Siêu Việt cố ý ghé lại gần Mộc Mộc hơn,

liếc nhìn cô đầy mờ ám: “Tôi luôn thích những thứ khó nhằn, càng nhỏ

càng thích, đặc biệt là vị thành niên.”

Biết rõ rằng Trác Siêu

Việt đang cố ý chọc tức người phụ nữ kia, nhịp tim của Mộc Mộc vẫn bị lỡ một nhịp, đặc biệt là khi anh nói ra ba chữ “vị thành niên”.



không biết rằng, Trác Siêu Việt hoàn toàn không muốn chọc tức ai cả, anh chỉ muốn cô hiểu rằng: Anh vẫn luôn yêu cô, từ khi cô chưa trưởng

thành đã bắt đầu yêu cô rồi…

Nhưng cô lại không hiểu được điều đó.

“Tôi còn có việc, không đưa cô về nhà nữa, cô tự lái xe về đi.” Trác Siêu Việt nói.

“Xe của anh…”

“Tặng cô đấy! Coi như là thù lao tôi dành cho cô.”

Không nói thêm một lời thừa thãi nào nữa, Trác Siêu Việt kéo tay Mộc Mộc đi luôn.

Vừa đi, anh vừa lôi điện thoại ra, thành thục bấm một số điện thoại. “Hàng, hợp kim mà cậu cần đã vận chuyển về rồi, tớ đã gửi trực tiếp tới đơn vị của cậu…”

“Tiền á? Tùy thôi, cậu xem đáng giá bao nhiêu thì đưa

bấy nhiêu… Một nghìn?!” Anh bỏ bớt phần đơn vị đằng sao. “Một đống hợp

kim nát ấy mà cũng đáng nhiều tiền như vậy sao? Cậu đừng nói chuyện giá

trị với tớ, mấy nhà khoa học bọn cậu thật không biết nỗi khốn khổ của

dân thường…”

“Cần, sao lại không cần? Được, tớ sẽ bảo kế toán

viết hóa đơn cho cậu, sau đó sẽ đưa hóa đơn tới cho cậu… Được, tớ hiểu.

chuyển hóa đơn xong, cậu chuyển thẳng tiền vào tài khoản của công ty tớ

nhé!”

“Ồ, đúng rồi, lần trước cậu nói cần mảnh vỡ của loại đầu

đạn đó, tớ chỉ giúp cậu lấy được một mảnh, sẽ đưa tới cho cậu cùng với

hóa đơn luôn… Không