
rất vui vẻ, như là họ có mặt ở đây không phải là ngẫu nhiên
chạy qua, mà họ có mặt ở đây chỉ là để tặng cho anh ta một nụ cười. Hứa An Ly
đứng dậy, quay người đi, cô muốn đi càng nhanh càng tốt. Cô không muốn nhìn
thấy anh ta, mãi mãi không muốn nhìn thấy anh ta. Cô không quen biết anh ta,
nên cũng không cần biết anh ta đang gọi cô. Cô và anh ta là hai người xa lạ.
“Ê!
Chuột Mickey!”
Vẫn
giọng nói ấm áp như ba năm trước đây, không hề thay đổi. Trong nháy mắt, Hứa An
Ly như sững người lại, nhưng rồi cô lại tiếp tục đi về phía trước. Sau lưng cô,
có tiếng chân gấp gáp chạy đuổi theo. Cuối cùng, thân thể cao lớn của anh ta đã
chắn trước mặt cô. Cô ngẩng đầu lên, nhếch mép, cố nở nụ cười hết mức nhạt nhẽo
và xuẩn ngốc. Nếu cô không bị “chập IC”, thì chỉ có thể hiểu nụ cười xuẩn ngốc
đó là cách che giấu tốt nhất những khổ đau đang giằng xé trong lòng, che giấu
khuôn mặt tiều tụy hốc hác và cả ánh mắt bối rối của cô.
“Tại
sao em không thèm để ý tới anh?” Đường Lý Dục vẫn tỏ ra thích thú châm chọc cô.
Tại sao
em không thèm để ý tới anh ư? Câu hỏi hay đấy. Hỏi đúng lúc đấy! Cô không muốn
để ý tới anh, cố ý phớt lờ anh. Không thể để ý! Không thèm để ý! Không muốn để
ý đấy! Anh đã hài lòng chưa? Đấy là tất cả lý do! Lý do thực sự! Lý do không
thể chối cãi.
“Chào
anh! Em chào bậc đàn anh ạ! Anh tìm em có chuyện gì không?” Hứa An Ly nhanh
chóng trấn an tâm trạng của mình, đứng trước mặt Đướng Lý Dục, như một cô bé
học sinh tiểu học đang kính cẩn chào bậc đàn anh lớp trên đã tốt nghiệp. Cô
bình tĩnh một cách lạ lùng, mà chính cô cũng không hiểu nổi.
Đường
Lý Dục đưa tay sờ trán Hứa An Ly xem cô có bị sốt hay không. Nếu không, làm sao
cô lại có những lời điên điên khùng khùng như vậy.
“Gọi
anh là bậc đàn anh? Em có ý gì vậy?” Đường Lý Dục hơi bực mình, hoàn toàn không
hiểu nổi cái bộ dạng khước từ và xa xăm của cô.
“Nếu
anh không có chuyện gì khác, xin lỗi, em bận.”
Mặc kệ,
Đường Lý Dục vẫn đứng chắn trước mặt cô.
Bình
tĩnh, cô nở nụ cười thản nhiên và điềm tĩnh, chào anh như chào một người học
lớp trên không quen biết. Cô không muốn tranh cãi, cũng không có ý định tranh
cãi với anh. Nhưng khi bước vào con đường nhỏ ít người qua lại, Hứa An Ly bỗng
cảm thấy người mềm nhũn ra, cô đành phải đưa tay vịn vào một cành cây, hổn hển
thở gấp. Cô cho rằng làm thế có thể bớt căng thẳng. Cô đưa tay lên mặt, bàn tay
ướt nhòe nước mắt. Bất giác, hai tay cô bưng lấy mặt. Lần đầu tiên, Hứa An Ly
khóc nức nở vì một người con trai không còn yêu mình nữa.
Về sau,
nhiều lần Hứa An Ly trông thấy Thẩm Anh Xuân, cô ta lúc nào cũng sôi nổi và tỏa
sáng. Nhưng Hứa An Ly luôn cảm thấy đằng sau vẻ sôi nổi và tỏa sáng đó đang ẩn
chứa điều gì. Giả tạo ư? Đạo đức giả ư? Hay cô ta đang che giấu điều gì ghê
gớm? Cảm giác ấy mang lại cho cô một nỗi đau âm thầm. Theo cô, Thẩm Anh Xuân và
Từ Di đang giăng bẫy mình. Mà cô lại không biết nên làm thế nào. Không! Đó
không phải là sự sôi nổi, mà đó là cái nhìn dò xét của một kẻ ngồi trên cao. Đó
không phải là sự tỏa sáng, mà đó là sự phân biệt đẳng cấp. Đúng như thế! Một kẻ
có tiền ngồi trên cao nhìn xuống, một sự hào nhoáng giả tạo, một loại quý tộc
bất khả xâm phạm, một lề thói và bộ dạng của kẻ bề trên.
Từ nhà
ăn, đợi cho Đường Lý Dục đi bề ký túc xá, Từ Di khoác vai Thẩm Anh Xuân, ghé
tai thì thầm nói nhỏ. Thẩm Anh Xuân nghiêm trang hẳn lên, dè chừng và tỏ ra
lúng túng. Có thể hiểu, tình yêu là nguồn nước, người con gái là nhánh cỏ, còn
người con trai là đập cung cấp nước bao quanh, tưới tắm cho cỏ mọc nơi nơi.
“Cô ta
nói thẳng ra là cô ta có bạn trai, đó chẳng phải là công khai chiến đấu với
mình hay sao? Đừng ngốc nữa, kết bạn với cô ta, trên đời này làm gì có ai lại
coi bồ của bạn trai mình là người bạn tốt nhất? Thẩm Anh Xuân, bình thường cô
thông minh là thế nhưng khi quan trọng sao lại ngốc như vậy. Cô ta không trong
sáng như cô tưởng đâu…”
Thẩm
Anh Xuân không hề nghi ngờ lời nói của Từ Di. Tuy bố mẹ hết sức phản đối mối
quan hệ này, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện của cô. Họ đang ở bên Mỹ.
Bây giờ thì lại khác, nhành cỏ xanh không phải là của mình lại được tưới tắm
mơn mởn ngay trước mắt. Dòng nước mát nhất định phải là của riêng cô – Thẩm Anh
Xuân, chứ không phải là của Hứa An Ly. Cô phải nhổ rễ nhánh cỏ độc đó. Được! Đó
là một ý kiến không tồi. Trong ba mươi sáu kế thì kế này là thượng sách.
Anh bất
nhân, đừng trách tôi bất nghĩa.
Trong
nhà ăn, Hứa An Ly thường cắm cúi ăn, chẳng ngẩng đầu lên. Với cô, thế giới đã
không còn sắc màu gì nữa, nhìn hay không nhìn cũng thế thôi. Sân trường cũng
chỉ là thế giới thu nhỏ, tuy không thể dùng đèn lồng đỏ, rượu thơm nồng và
quang cảnh phồn hoa náo nhiệt để hình dung, nhưng nó cũng dễ dàng dìm chết
người ta như mọi nơi khác.
Có ai
thèm để ý tới Hứa An Ly đang cắm cúi ăn cơ chứ? Có ai thèm chú ý xem một đứa
con gái vui hay buồn cơ chứ? Có ai biết được bão tố đang giằng xé, sóng đang
cuộn dâng trong nội tâm của cô?
Nhà ăn
vẫn luôn ồn ào náo nhiệt.
Hứa An
Ly có tật hắ