
i mà.
- Không
được. Không nói.
- Chồng
ơi, chồng à, chồng nói đi mà, nói đi mà
- Em
đừng hỏi nữa. Tóm lại là không thể nói
- Tô
Mạch chết tiệt, anh có nói hay không?
- Không
nói.
- Được.
Anh bắt nạt em, em sẽ mách tội anh.
- Em
mách ai cũng vô ích. Nói hay không thì cũng là không nói.
. . .
Im lặng một lúc.
- Không
nói thì thôi. Giờ anh có muốn nói em cũng không nghe. - Văn Hạ cắn răng nói
xong thì bê cốc nước hoa quả vừa mang đến đi. Tô Mạch gọi với phía sau, anh vẫn
chưa uống mà. Văn Hạ ngoái đầu lại lườm anh, hậm hực nói, uống cái đầu anh ấy,
không cho anh uống nữa.
Sau đó
Văn Hạ phân tích lời Tô Mạch nói. Theo cách nói đó thì Mạc Đông, Khâu Tư, Tô
Tịch và Tô Mạch là bốn mối tình đơn phương, mỗi người theo đuổi một người. Thật
buồn cười! May mà cả bốn ngươi đều không quay đầu. Nếu không, chỉ cần một người
quay đầu lại thì sẽ không có kết cục như ngày hôm nay. Không đúng, không đúng.
Chỉ cần Tô Mạch nhà cô giữ vững lập trường là được rồi. Nếu đã vậy thì thật sự
không thể để Tô Tịch chạy đến đó. Khi chưa làm rõ mọi thứ thì chắc chắn sẽ xảy
ra chuyện. Hôm nay cô phải nghỉ ngơi đã. Ngày mai, cô sẽ an ủi cô ấy.
Vừa ngủ
đến nửa đêm thì điện thoại bỗng đổ chuông. Tiếng chuông réo lên giữa đêm nhưng
hai ngươi lười biếng chẳng ai chịu dậy nghe. Nhưng người gọi điện thoại lại cực
kỳ ngoan cố, cứ gọi mãi gọi mãi. Cuối cùng Văn Hạ không chịu nổi phải dậy nhấc
điện thoại lên thì nghe tiếng bà Tống Vận lo lắng ở đầu dây bên kia:
- Nhanh
lên, nhanh lên, kẻo khóng kịp mất.
Văn Hạ
vừa nghe thì lập tức tỉnh ngủ:
- Mẹ,
sao thế ạ? Sao thế ạ? Chúng con sẽ đến ngay.
Đầu dây
bên bà Tống Vận rất ầm ĩ. Dường như bà có vẻ rất bận rộn. Ý nghĩ đầu tiên của
Văn Hạ là bà nội bị ốm. Không đợi nghe rõ bà Tống Vận nói gì, cô liền gác điện
thoại, bò lên giường đánh thức Tô Mạch. Nhanh lên anh, nhanh lên anh, bà nội bị
ốm.
Tô Mạch
vừa nghe thì lập tức tỉnh ngủ ngay. Hai ngươi mặc quần áo với tốc độ nhanh nhất
không kịp mang giày, cứ thế đi cả dép lê chạy ra ngoài - Tô Mạch lái xe đến nhà
bà nội thì bà Tống Vận đã toát mồ hôi đứng đợi hai con, mặt đỏ phừng phừng,
không hiểu hỏi:
- Vội
như vậy làm gì? Vẫn chưa sinh mà.
Hai
người đầu vã mồ hôi đứng trước cửa nhìn nhau cùng hỏi: - Bà nội không bị ốm ạ?
- Hai
đứa ốm thì có. Không đợi mẹ các cháu nói cả. - Bà nội chống gậy bước ra, trợn
tròn mắt nhìn hai người
Thấy bà
nội vẫn ổn, Tô Mạch không hiểu hỏi
- Rốt
cuộc có chuyện gì vậy?
Văn Hạ
bĩu môi hỏi:
- Không
phải mẹ nói có chuyện sao?
Bà Tống
Vận đã hiểu liền cười hà hà. Đứa trẻ này thât đáng yêu. Bà mở cửa chỉ vào góc
phòng khách nói:
- Hai
con xem, Lu Lu sinh con. Mẹ gọi các con đến xem
Lu Lu
là chú chó Hiromi nhỏ mà bà nội nuôi. Nó tròn xoe như một cuộn len trắng. Bình
thường Văn Hạ khó chịu nhất khi ăn cơm ở nhà bà nội là cô vẫn chưa ăn được cơm
thì đã ăn phải lông của Lu Lu nhưng bà nội và mẹ chồng đều rất quý hai chú chó
Hiromi này nên cô cũng đành phải chịu đựng. Hơn nữa, dần dần cô cũng thích hai
chú chó đáng yêu này.
Jo Jo
đứng bên cạnh lo lắng nhìn Lu Lu. Cún con vẫn chưa chào đời. Mọi người trong
nhà ai nấy đều lo lắng. Lu Lu lần đầu tiên làm mẹ nên xem ra cũng không có kinh
nghiệm lắm. Nó bò ra nền nhà kêu gào đau đớn.
- Tô
Mạch, sau này chúng ta đừng sinh trẻ con nữa nhé - Văn Hạ nhìn Lu Lu đau đớn
như vậy mà buột những lời tự đáy lòng.
- Không
được đâu. Hai con mau kết hôn sinh con thôi, Cả hai đều trường thành cả rồi. -
Tô Mạch vẫn chưa kịp phản ứng gì trước câu nói của cô thì bà Tống Vận và bà nội
đã chỉ trích. - Bà nội đã từng này tuổi rồi, muốn bế cháu lắm rồi Văn Hạ không
chịu kết hôn làm bà lo chết đi được.
Văn Hạ
cúi đầu không nói gì, im như thóc. Nhưng cô không ngờ bà Tống Vận lại nhắc đến
chuyện này như thể ngày mai bà sẽ gọi điện cho mẹ Văn Hạ nói chuyện tổ chức lễ
cưới vậy. Văn Hạ vẫn không nói gì. Cô biết có rất nhiểu chuyện không thể tránh
được. Hơn nữa, củng đến lúc phải kết hôn rồi. Kéo dài lâu như thế tuy sinh con
rất đau nhưng xem ra cũng rất vui.
Khổ sở
cả tối, sáng sớm Tô Mạch lái xe về nhà thay quần áo, Văn Hạ vẫn ngủ ở nhà bà
nội. Không phải anh không muốn đánh thức cô dậy mà thật sự là không thể đánh
thức nổi. Hôm qua, Lu Lu sinh hai chú cún con: một chú cún đen, một chú cún
đốm. Văn Hạ ôm lấy chú cún con và còn đặt tên cho nó là Hắc Hắc, một cái tên mà
mọi người đều khó chấp nhận, một cái tên thật mạnh mẽ!
- Bà
nội, nhà mình còn gì ăn không ạ? Hắc Hắc của cháu vẫn khỏe chứ ạ? - Văn Hạ thức
dậy nhìn đồng hồ thì đã hơn chín giờ rồi. Cô định không đến cửa tiệm nữa mà sẽ
ở nhà chăm sóc Hắc Hắc của cô.
- Nha
đầu lười biếng. Trong bếp có đồ ăn đấy. Lâu lắm rồi cháu không đánh mạt chược
với ta. Hôm nay, cháu đừng đến cửa tiệm nữa. Tối Tô Mạch sẽ đến đón cháu. Sau
đó bà sẽ cho cháu mang nó về nuôi. Cháu xem, cháu sinh con thì mẹ cháu cũng về
nghỉ hưu để trông con cho cháu – Khuôn mặt hiền từ của bà nội ánh lên vẻ mờ ám
khiến Văn Hạ cảm thấy sau lưng mình có một luồng gió lạnh.
- Để
sau đi ạ, chúng ta đi th