
ôi, chúng ta lên tầng trên đánh mạt chượt đi ạ. – Văn
Hạ cầm chiếc bánh bao lấy từ trong bếp ra, kéo bà nội lên tầng trên. Trẻ con ơi
là trẻ con, bây giờ mẹ trẻ con vẫn chưa muốn gặp con, con đừng ra nhé.
Hà
Khanh cũng vừa đi công tác về. Công ty ngày càng lớn và anh cũng ngày càng bận.
Hôm nay đi qua tiệm cà phê của Văn Hạ, anh định vào ngồi một lát nhưng không
ngờ Văn Hạ lại không có ở tiệm. Anh chào Mèo con. Khi anh định đi thì Cẩm Sắt
ôm máy tính xách tay bước vào.
Cẩm Sắt
không ngờ sẽ gặp Hà Khanh ờ đây. Ngẩng đầu lên thấy người ngày nhớ đêm mong,
trong giây lát cô thoáng lúng túng, ánh mắt tràn ngập sự lưu luyến nhưng cô
nhanh chóng giấu đi tình cảm đó vào tận đáy lòng, cười nhạt nói:
- Thật
trùng hợp!
Hà
Khanh không nói gì mà cứ nhìn chăm chăm vào Cẩm Sắt. Cô gầy và tiều tụy. Anh
biết cô sống cùng Mộc Du. Hằng ngày anh đợi cô ở dưới nhà mà cô không chịu ra
gặp
Tai sao
họ lại thành ra như vậy? Thế nên anh đã bỏ đi, đi nơi khác, trốn chạy, trốn
chạy khỏi thành phố này, trốn chạy khỏi tất cả những tin tức liên quan đến cô.
Cô vứt bỏ anh như vạy, vứt bỏ gia đình họ, còn anh lại chẳng nói được gì.
- Dạo
này em có khỏe không? - Hà Khanh nhìn cô buồn bã nói, ánh mắt anh không thế che
giấu được sự quan tâm.
- Vẫn
ổn ạ. - Giọng khách sáo của Cẩm Sắt làm Hà Khanh bừng tỉnh. Đúng rồi, Họ đã ly
hôn. Họ không còn quan hệ gì nữa. Thậm chí những người bạn còn thân thiết hơn
họ.
- Ừ!
Vậy anh. . . còn có việc. Anh đi trước đây. - Nói xong, Hà Khanh vội bỏ đi, bỏ
lại cho Cẩm Sắt cái bóng gấp gáp. Cẩm Sắt thẫn thờ nhìn theo hướng anh đi mà tự
nhủ, Hà Khanh, kiếp sau em sẽ bù đắp cho anh.
Mèo con
nhìn hai người ở cửa thất vọng lắc đầu, thật không hiểu thế giới của họ có
chuyện gì nữa? Họ yêu nhau nhưng lại làm khổ nhau như vậy. Không như cậu, mặc
dù rất nhiều người không hiểu, không ủng hộ tình yêu của cậu nhưng cậu vẫn cố
gắng để yêu. Cậu không bận tâm đến ánh mắt của người khác vì tình yêu là chuyện
của hai người.
Buổi
tối khi Tô Mạch đến đón Văn Hạ, anh đã giật mình vì cách ăn mặc của cô. Cô vừa
cùng Tô Tịch đi mua sắm về. Tô Tịch không biết mắc bệnh ở đâu mà làm cho cô
toàn thân như vậy, rất kỳ quái. Đồ ren trên người Văn Hạ làm cô giống như cô nữ
sinh cấp ba vừa đi học về,
Cô mặc
chiếc áo hai dây màu đỏ, váy bò, đều là những bộ đồ mà bình thường Tô Mạch
không đồng ý cho cô mặc, lúc này lại càng không thể. Người con gái của anh đâu
thể để cho người khác ngắm được.
- Em
vào nhà thay đồ đi. Em mặc như vậy không lạnh sao? - Tô Mạch không vui. Từ sau
khi giảng hòa, địa vị trong nhà của anh dường như đã bị đảo ngược trở lại, dạo
này Văn Hạ càng ngày càng to gan.
Văn Hạ
chau chau mày không nói gì. Tô Tịch nói, hôm nay chắc chắn Khâu Tư sẽ đi, chắc
chắn sẽ ăn mặc như nữ thần Athena (Trong
thần thoại Hy Lạp, nữ thần Athena là vị thần của nghề thủ công mỹ nghệ, trí tuệ
và đồng thời cũng là vị thần chiến tranh chính nghĩa. Athena là vị thần bảo hộ
của thủ đô Athena của Hy Lạp) vì vậy
cô nên thể hiện tuổi trẻ của mình. Hơn nữa, sau đó chắc chắn sẽ đến quán rượu,
phải để cho Tô Mạch biết rằng người con gái bên cạnh anh là cô gái hiện đại chứ
không phải cô nàng hoang dã.
Thực
ra, lúc mới bắt đầu Văn Hạ cũng cảm thấy rất không ổn. Bao nhiêu năm nay, sự
giáo dục của Tô Mạch rất bảo thủ. Ăn mặc như vậy ra phố, tuy chẳng ai để ý đến
cô nhưng cô lại cảm thấy hình như mình không mặc gì vậy. Nhưng khi nghe khẩu
khí của Tô Mạch thì tính ương bướng của cô lại trỗi dậy, cô trừng mắt nhìn anh,
nghiêng đầu nói:
- Em
không thay.
- Em
đừng như vậy có được không? Bao nhiêu người, em ăn mặc như vậy giống gì chứ? -
Tô Mạch không ngờ Văn Hạ lại ngoan cố như vậy nên anh lập tức nổi trận lôi
đình.
- Anh đừng
có hù dọa em. Anh trừng mắt em cũng không sợ anh đâu. Em nói cho anh biết, anh
quay lại mang Hắc Hắc về cho em. - Văn Hạ to gan chống lại Tô Mạch, cô còn lén
nhìn ánh mắt của anh, trong lòng nghĩ, phải nắm chắc thời cơ, người nắm thời cơ
mới là kẻ mạnh.
- Anh
đưa em đi mua đồ thay nhé. Em thích mua đồ thế nào thì mua, được không? Đi thay
nhé. Ngoan nào. – TôMạch dịu dàng dỗ dành Văn Hạ. Anh biết cô dễ dàng khuất
phục nhất chính là những lúc anh dịu dàng như vậy. Quả nhiên toàn thân Văn Hạ
đã mềm nhũng ra. Sao Tô Mạch của cô lại tốt, lại dịu dàng như vậy? Hu hu . . cô
không chịu nổi nữa, giống như bị thôi miên vậy, cô ngoan ngoãn gật đầu bước
lênxe
Trên
đường đi, Tô Mạch hỏi cô:
-
Chuyện Tô Tịch đã ổn chưa?
Văn Hạ
nói:
- Tất
nhiên, em mà đã ra tay thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
Trên
thực tế, cô đã hứa với Tô Tịch sẽ nghĩ cách giữ Mạc Đông ở lại thêm vài ngày để
cô ấy có thêm cơ hội nên Tô Tịch mới bỏ ý định đi cùng họ. Vì Tô Mạch không
biết, lúc đó Văn Hạ đã vỗ ngực bảo đảm sẽ đưa Tô Tịch đi. Lúc này lại nói như
vậy, Tô Tịch không cắn cô là tốt lắm rồi.
Tô Mạch
vuốt tóc cô giống như vuốt ve một chú chó con vậy. Anh cười nói:
- Ngoan
lắm!
Vì phải
đưa Văn Hạ đi mua đồ nên khi Tô Mạch và Văn Hạ đến nhà hàng thì cũng khá muộn.
Văn