
ải là cô đã đạt đến cảnh
giới cao nhất của nói dối rồi đấy chứ?
Sau khi
đưa Văn Hạ về, Minh Ưu không về nhà ngay mà một mình đến tiệm cà phê. Trong
bóng tối, mấy chữ Hạ Mạch 860 sáng
lấp lánh trước mặt. Ánh sáng ấm áp đó khiến cho người ta không thể kìm nén được
mà chỉ muốn bước vào. Dạo này việc làm ăn của cửa tiệm rất tốt nhưng tối lại
rất vắng khách. Cậu dừng xe ở bên đường đối diện, nhìn dòng người qua lại, mãi
sau cậu mới bước xuống xe.
Trong
cửa tiệm nhỏ chỉ có vài vị khách. Bên quầy không có khuôn mặt tươi cười của Văn
Hạ, cậu chợt thấy trái tim mình trống rỗng. Có phải hôm nay cậu hơi lỗ mãng
không? Đây thực sự không giống với cậu bình thường nhưng cậu có lý do để lỗ
mãng, có lý do để kích động, có lý do tùy hứng vì có thể trên thế giới này thật
sự chỉ còn lại một mình cậu. Cậu chỉ muốn dùng sức lực bản thân để bám lấy tấm
ván gỗ cuối cùng thì có gì không đúng chứ?
Hôm nay
Mộc Du cũng khá rãnh rỗi. Thi học phần xong, cô đến đây giúp đỡ cửa tiệm. Mèo
con cũng đã về nhà. Bây giờ cô đã trở thành học trò ruột của Mèo con. Cô pha cà
phê không thua kém gì Mèo con thế nên Mèo con thường nói, ngày nào đó cậu không
muốn làm nữa thì đã có người kế nghiệp. Đương nhiên mỗi lần nói như vậy thì Văn
Hạ lại lo lắng vì Văn Hạ biết Mèo con luôn là người bạn ở bên cô, nếu ngày nào
đó cậu thật sự biến mất thì cô sẽ không chịu nổi mất, cô sẽ khóc, khóc đến chết
mất.
- Cậu đến
rồi ư? – Mộc Du không ngờ Minh Ưu quay lại nhanh như vậy. Cô nghe bạn học nói
ngày kia những người học chuyên ngành của họ mới trở về. Cậu bỗng nhiên xuất
hiện ở đây khiến cô rất kinh ngạc.
- Ừ, tớ
đến lấy đồ. – Lần trước, trước khi đi, cậu đã bỏ giá vẽ ở đây vì Văn Hạ nói,
muốn lúc nào cũng cảm nhận được vẻ đẹp của mình. Hằng ngày cô không cần soi
gương, chỉ cần ngắm những bức tranh thôi. Lúc đó cậu cười rất hạnh phúc. Nghĩ
đến những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, tất cả đều đã thay đổi.
- Cậu
uống gì không? Ồ! Đợi một chút. Tôi đi thu tiền đã nhé. – Mộc Du quay ra quầy
thu tiền. Minh Ưu vẫn không nói gì. Cậu cúi xuống nhìn giá vẽ của mình đặt
trong góc tiệm.
Cậu
biết đã có người động đến giá vẽ. Cậu nghĩ chắc là Văn Hạ nhưng cậu không biết
Văn Hạ đang bận rộn với chuyện kết hôn nên đã sớm quên chuyện những bức tranh
rồi.
Mộc Du
tiễn khách xong thì quay lại nhìn Minh Ưu cầm giá vẽ mà mỉm cười hạnh phúc.
Trông cậu tuyệt đẹp, một vẻ đẹp nhuốm màu ảm đạm và thê lương. Tình cảm giữa
người với người giống như một trò chơi, không ngừng theo đuổi lẫn nhau. Mãi mãi
chỉ có thể nhìn thấy điều mình mong ngóng, nhưng lại xem nhẹ những ước muốn của
bản thân. Đây là sự thực nhưng không thể nào thay đổi được vì trải qua quãng
thời gian lâu vậy, họ vẫn như thế, đều cố chấp.
- Sao cậu
quay về sớm thế? – Mộc Du nhìn dáng vẻ u buồn đó của Minh Ưu, giọng cô cũng trở
nên dịu dàng hơn.
Minh Ưu
nhíu mày nhìn cô, lâu lắm rồi không có ai hỏi như vậy? Cậu nên mỉm cười ư? Có
người coi trọng cậu như thế cơ mà. Nhưng tại sao người này lại không phải là
người cậu hy vọng? Tại sao con người lại phải như vậy?
- Nhà tôi
có chút việc. – Minh Ưu thản nhiên trả lời. Nói xong cậu lại lật từng bức tranh
của Văn Hạ, mỉm cười, ngắm nghía.
Mộc Du
ngồi xuống bên cạnh cậu mỉm cười như người mất hồn, không kìm được nói một câu:
- Cậu
thích chị ấy à?
Minh Ưu
bỗng quay đầu lại nhìn Mộc Du. Trong mắt cậu không có chút do dự, dịu dàng hỏi:
- Cô ấy
có thích tôi không?
Lúc này
Mộc Du mới sực tỉnh, cô nhìn chăm chú vào mắt cậu, không nói gì.
Hai
người cứ thế nhìn nhau như vậy. Trong mắt cậu không có ngọn lửa nào, còn mắt cô
thì tràn ngập sự mong ngóng.
Thực tế
chính là thực tế, mãi mãi không thể nào vì bạn mà ý chí của tôi thay đổi được.
Minh Ưu dùng lời nói hoàn mỹ, chiếc môi tuyệt đẹp, nhẹ nhàng thốt ra:
- Tôi
thích cô ấy.
Ánh mắt
Mộc Du lóe lên vẻ ngại ngần nhưng cô nhanh chóng trở lại bình thường, mỉm cười
nói:
- Thực
ra, cậu nên chúc chị ấy hạnh phúc vì chị ấy sắp kết hôn rồi.
Minh Ưu
không biết lúc đó cảm xúc của mình thế nào vì đầu óc cậu lúc đó trống rỗng.
Điều này quá bất ngờ đối với cậu.
Câu nói
này vừa dứt thì chiếc giá vẽ trên tay cậu cũng rơi xuống đất, từng bức tranh
rơi xuống, Văn Hạ cười, Văn Hạ khóc, Văn Hạ bĩu môi, sau này liệu còn có bức
tranh Văn Hạ mặc váy cưới không?
Dù nói
thế nào Văn Hạ cũng đã nói dối thành công. Tuy lúc đầu trong lòng có chút lo
lắng nhưng cô cũng nhanh chóng quên chuyện này. Thế nên mới nói người vô lo vô
nghĩ là người vui vẻ nhất. Bây giờ cô đang ở sân bay đợi máy bay anh họ hạ
cánh.
Nhắc
đến người anh họ này, từ nhỏ Văn Hạ đã bám theo anh. Anh lớn hơn Văn Hạ bốn
tuổi. Năm đó, anh cũng từng là nhân vật khá đình đám ở nơi họ sống. Có rất
nhiều bạn nữ theo đuổi nhưng đại thiếu gia anh không cần ai. Mãi đến sau khi
tốt nghiệp, bỗng nhiên anh báo với gia đình, anh muốn kết hôn và dành cho gia
đình một sự hoàn mỹ.
Theo
lời Văn Hạ nói anh là anh họ của Văn Hạ. Cô em họ tài giỏi như vậy, huống hồ là
ông anh. Câu nói của Văn Hạ cứ như tự dát vàng lên mặt