
biết.
Trên thực tế, được họ cưng chiều như thế, cô muốn giảm béo, muốn làm thục nữ
cũng không dễ chút nào.
- Béo đâu
mà béo, em thấy như thế là vừa đẹp mà. – Tô Mạch thực sự không chịu nổi việc
anh em nhà này chẳng hề để ý gì đến sự tồn tại của anh nên liền kéo Văn Hạ vào
lòng mà tuyên bố chủ quyền của mình.
- Khà
khà! Tô Mạch, chú vẫn như vậy. – Hạo Thìn biết trong lòng Tô Mạch nghĩ gì nhưng
anh nghe nói Văn Hạ sắp kết hôn nên muốn ngăn cản. Anh luôn cảm thấy tính khí
Tô Mạch vẫn còn trẻ con. Người ở bên Văn Hạ phải là người đàn ông trưởng thành
đĩnh đạc. Nhưng Tô Mạch vẫn còn khá trẻ con.
- Anh
cũng vẫn vậy. – Tô Mạch nói giọng không vui, kết quả Văn Hạ hậm hực giẫm cho
anh một cái vào chân.
Văn Hạ
vừa giẫm mạnh vào chân Tô Mạch xong thì quay đầu cười hì hì nói:
- Anh,
anh về nhà em ở nhé.
Hạo
Thìn nhìn thấy đôi tình nhân này thì không nhịn nổi cười, anh nghĩ ngợi rồi gật
đầu nói, ừ.
Lại
nhắc đến Minh Ưu, trải qua đêm hôm trước dường như áp lực đổ lên người cậu đã
giảm đi rất nhiều. Cậu thích Văn Hạ, thích hằng ngày được nhìn thấy nụ cười của
cô, muốn hằng ngày cô đều cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Cậu không muốn ích kỷ
bắt cô chỉ mỉm cười với cậu. Cậu cảm thấy chỉ cần cô mỉm cười là cậu thấy vui
rồi. Giống như ánh nắng chiếu xa vạn dặm mỗi ngày. Nhưng tối qua, trước khi đi,
Văn Hạ đã nói với cậu, cô chỉ coi cậu là bạn.
Nhưng
cậu cũng đã mất quá nhiều thứ. Lẽ nào đến cả nụ cười đó cậu cũng không giữ được
sao? Người khác đều nghĩ cậu là người u sầu, thực ra cậu còn là người rất lạnh
lùng. Cậu không muốn hy sinh tình cảm của mình mà muốn giữ chặt nó trong tim,
không cho người khác làm phiền. Nhưng chính Văn Hạ, cô gái có nụ cười rực rỡ
như ánh mặt trời đó, đã nhẹ nhàng bước vào và dần dần làm tan chảy băng giá
trong tim cậu.
Với Mộc
Du, cậu chỉ có thể nói xin lỗi. Chính cô ấy sau này đã nói tình cảm là thứ nói
không ra, hiểu không thấu, là một loại lực hấp dẫn, có thể là một cử chỉ, một
ánh mắt, một câu nói và cậu đã bị thu hút bởi sự lạc quan vui vẻ của Văn Hạ. Sự
hấp dẫn này lại rất khó chối từ.
Nhìn
đồng đồ Văn Hạ để quên hôm qua ở trên giường, thức ăn đã hỏng, sữa chua, khoai
tây chiên, kẹo sô cô la. Cậu không kìm được lòng nghĩ đến thái độ ghét bị béo
của cô. Ngày nào cô cũng ăn như vậy thì sao có thể không béo được chứ? Nhưng
cậu vẫn cảm thấy cô béo rất đáng yêu. Nhìn kỹ trong túi còn có một đôi vỏ gối
rất đáng yêu, còn thêu một chữ thập. Cậu nghĩ với tính cách nóng vội của cô mà
có thể thêu xong được nó sao? Nhưng khi lật hình thêu lại xem thì trái tim cậu
đau nhói. Bên trên hình thêu là hai đứa trẻ mặc trang phục thời xưa: bé trai
mặc đồ chú rể, cầm chiếc gậy nhỏ nhấc tấm khăn đỏ trên đầu bé gái. Cô ấy thật
sự sắp kết hôn rồi.
Hôn
nhân, tại sao người ta phải kết hôn? Hôn nhân chẳng phải là nấm mồ sao? Vậy
tình yêu còn gì để nói chứ? Nếu bố mẹ cậu không lấy nhau thì liệu có như vậy
không? Cậu còn nhớ mẹ cậu thường nói, đàn ông sợ những người phụ nữ không thích
kết hôn. Mà bà đã từ bỏ lý tưởng, từ bỏ gia đình, cuối cùng bà đã lấy bố cậu
nhưng đó lại là lớp vỏ không thể động đến được, các vết thương cứ tích dần
trong lòng.
Văn Hạ
thì sao, cô cũng mệt mỏi vì cái gọi là hôn nhân. Cậu không thích như thế. Cô là
nữ thần trong lòng cậu, nữ thần vui vẻ. Nếu có ngày trên môi cô không nở nụ
cười vui vẻ thì cậu sẽ cảm thấy trên thế giới này không có màu sắc, bức tranh
của cậu cũng biến thành hai màu trắng đen. Hơn nữa, tác phẩm dự thi của cậu đã
qua vòng sơ tuyển. Bức tranh Lần đầu cảm nhận hương vị mùa
hè đã nhận được rất nhiều đánh giá tốt. Cậu chưa từng cho
Văn Hạ xem bức tranh đó, không phải ai quen biết cũng có thể xem vì cậu cảm
thấy bức tranh đó đẹp nhất. Cậu muốn giữ nó cho riêng mình.
Cửa nhà
Cẩm Sắt.
Hà
Khanh không thể nào kìm nén được nỗi nhớ Cẩm Sắt. Thế nên sau khi chia tay, lần
đầu tiên anh đã xông đến trước mặt Cẩm Sắt như vậy. Anh dùng tay đập uỳnh uỳnh
vào cánh cửa mà không cho cô đóng cửa. Anh có thể nhìn thấy nỗi đau, nhìn thấy
sự xót thương trong mắt cô. Nhưng tại sao cô quay lưng lại với cách nghĩ thật
sự của chính mình để nói ly hôn. Anh có chết cũng không hiểu nỗi.
- Anh đi
đi. Em cầu xin anh đấy. – Cẩm Sắt bị Hà Khanh chặn lại, giọng cô nghẹn ngào.
Cô vừa
xuống dưới nhà mua đồ, khi quay lại đã thấy Hà Khanh buồn rầu đứng đó. Cô thật
sự không nỡ, không nỡ nhìn thấy anh như vậy. Nếu không thì sao cô lại lựa chọn
ra đi chứ?
- Rốt
cuộc là tại sao? Em cho anh một lý do đi. Từ nay anh sẽ không đến nữa. – Giọng
Hà Khanh vừa buồn rầu vừa mang vẻ cầu khẩn nhưng lại rất kiên định.
Cẩm Sắt
nhìn khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong, khuôn mặt mà cô đã yêu suốt bao năm
nay, khuôn mặt khiến cô không nỡ rời xa. Tình yêu là gì? Nghĩ cho đối phương,
muốn đối phương được hạnh phúc. Khi cô không thể đem đến hạnh phúc cho anh thì
cô đã lựa chọn buông tay để anh ra đi.
Cẩm Sắt
bỗng bật cười. Nụ cười rất đẹp. Khuôn mặt trắng bệch yếu ớt lại một lần nữa nở
nụ cười hạnh phúc của người con gái, giống như năm xưa cô