
tay ra, thấp giọng nói:
- Chào
anh.
Hai
bàn tay bắt chặt lấy nhau. Hạo Thìn cảm thấy Minh Ưu chắc là một đứa trẻ được
sống trong sung túc nhưng bàn tay của cậu có một vết hằn. Đây là vết tích của
việc cầm bút vẽ lâu năm ư? Đứa trẻ này gầy yếu như vậy, bên trong cậu như có
một con thú nhỏ bị thương, đau đớn nhưng lại không muốn người khác phát hiện ra
mà một mình chui vào góc tự mình chữa trị vết thương.
Văn
Hạ đi dọn cốc cà phê ở trên bàn. Ở quầy chỉ còn lại hai người. Minh Ưu cảm thấy
tay cậu hơi đau nhưng cậu không để lộ ra ngoài. Cậu chưa từng cúi đầu trước bất
cứ ai.
Nhưng
cậu không ngờ người khác lại dễ dàng thấy tâm sự trong lòng của mình như vậy.
Vì Lý Hạo Thìn nói bên tai cậu:
- Hai
người không hợp nhau đâu.
Minh
Ưu sợ hãi nhìn Lý Hạo Thìn. Phản ứng đầu tiên của cậu là sợ người đàn ông này.
Khi
Văn Hạ từ phía sau đi ra thì Minh Ưu đã đi rồi. Cô lo lắng sợ anh mình nhận ra.
Thế nên cô không hỏi Minh Ưu đã đi đâu mà chỉ cặm cụi tính toán sổ sách.
- Hạ
Hạ, em và Tô Mạch sắp kết hôn sao? – Hạo Thìn bước đến bên cạnh Văn Hạ, vờ lật
sổ sách nói.
- Vâng.
Đến lúc đó, anh phải đến đấy. – Văn Hạ cười hì hì, vui mừng ra mặt. Tuy lúc đầu
cô không đồng ý nhưng bây giờ cô cảm thấy kết hôn rất tốt.
- Em
thực sự nghĩ kĩ rồi chứ? – Hạo Thìn lại hỏi một câu.
Văn Hạ
ngẩng đầu nhìn anh, dường như cô không biết anh vừa nói gì. Ánh mắt anh có chút
mơ màng.
- Tuy
bây giờ em gọi cậu ấy là chồng nhưng trên thực tế, cậu ấy vẫn chưa phải là
chồng em. Nếu kết hôn rồi thì em sẽ phải chung thủy với cậu ấy, không được phản
bội cậu ấy, không được làm chuyện có lỗi với cậu ấy. Còn rất nhiều chuyện nữa.
Em có thể sẽ phải thay đổi tật xấu của mình. Em sẽ phải cố gắng học làm việc
nhà. Em sẽ phải sinh con. Em sẽ phải đợi chồng về nhà. Em nhẫn nhịn được những
điều đó không? Em đừng nói là bây giờ em đã làm được nhé. Bây giờ hai em vẫn
chưa kết hôn. Khi hai em kết hôn rồi, em không muốn làm thì đó là em sai, em
làm là việc nên làm. Em còn muốn kết hôn nữa không? – Hạo Thìn không có ý cản
trở cuộc hôn nhân của họ, anh chỉ muốn làm cho em mình hiểu rõ vì anh là người
bước vào hôn nhân một cách nông nổi nên anh muốn Văn Hạ hiểu rõ nhưng điều này.
Văn
Hạ chau mày, nhìn lên với vẻ không vui, cô phản đối:
- Anh,
chị dâu đối với anh không tốt sao? Có biết bao người ngưỡng mộ cuộc hôn nhân
của hai người. Anh có người vợ tốt, hiểu biết, lo nghĩ cho anh, điều gì cũng
thuận theo anh, cung phụng anh như hoàng đế, sao anh còn có thể nói như vậy?
Anh thật không công bằng với chị dâu.
Văn
Hạ rất quý chị dâu. Tính hai người rất hòa hợp nên nghe anh nói như vậy, tự
nhiên cô thấy bất công cho chị dâu. Người trong nhà đều nói, Hạo Thìn đã lấy
được một cô vợ tốt thế này thế kia. Tất cả đều tán thành. Sao đàn ông không
biết bằng lòng như vậy chứ?
- Anh
chỉ muốn em suy nghĩ cho kĩ. Hôn nhân không phải trò trẻ con.
- Anh,
em thực sư đã lớn rồi. Em có thể tự chịu trách nhiệm. – Văn Hạ cực kì kiên định
nói.
- Được.
Vậy em nhất định phải sống cho hạnh phúc. – Hạo Thìn thật lòng nói.
Văn
Hạ tròn xoe mắt, thất vọng nói:
- Anh
à, anh ngày càng nhiều lời đấy.
Khi
Tô Mạch tan ca thì cũng chẳng còn sớm nữa. Anh không biết Văn Hạ và Hạo Thìn đã
qua nhà hàng chưa. Khi anh bước vào bãi đỗ xe thì đúng lúc Khâu Tư lái xe qua.
- Tan
ca rồi ư? – Hai người không hẹn mà đồng thanh nói rồi nhìn nhau cười.
- Ừ.
Anh đi ăn đây. Còn em? – Tô Mạch cầm chìa khóa xe, vẻ mặt khách sáo. Anh không
tạo cho cô ta bất cứ cơ hội hiểu nhầm nào. Văn Hạ là lựa chọn duy nhất của anh.
Khâu
Tư cảm thấy Tô Mạch giữ khoảng cách nên có hơi ngại ngần, mỉm cười nói, cô có
hẹn.
- Hay
quá! Mai gặp nhé.
Tô
Mạch đang định đi thì câu nói của Khâu Tư đã ngăn anh lại.
- Anh
cảm thấy kết hôn có tốt không?
Tô
Mạch quay đầu nhìn cô ta, mặt anh vẫn điềm nhiên không để lộ cảm xúc gì. Nhưng
khả năng ngụy trang của anh vẫn còn non kém, chưa hoàn hảo. Bỗng nhiên anh bật
cười, nói:
- Vậy
phải xem đối phương là ai. Anh thấy rất hạnh phúc.
Khâu
Tư nhìn bóng lưng Tô Mạch xa dần qua gương chiếu hậu. Lấy được người đàn ông
như vậy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc vì dù bạn tốt hay xấu, anh ấy cũng chỉ yêu
bạn vì bạn là bạn mà thôi. Đây mới là tình yêu. Nhưng người đàn ông như vậy lại
không thuộc về cô và cô cũng không thể hiểu được hạnh phúc đó.
Tô
Tịch, Văn Hạ và Hạo Thìn đã đến nhà hàng họ đặt từ sớm để đợi Tô Mạch đi đón bà
nội và Tống Vận đến. Dù thế nào thì cũng có thể tính là người nhà mẹ đẻ Văn Hạ
đến. Hơn nữa, từ nhỏ Hạo Thìn đã rất đẹp trai, khiến ai cũng thích. Có vài lần
bà Tống Vận khen anh khiến anh cũng có chút ngượng ngùng.
- Anh
Hạo Thìn, anh nói xem một người đàn ông điềm tĩnh như anh thích người con gái
như thế nào? – Nhân lúc mọi người chưa đến, Tô Tịch liền tiến hành phỏng vấn
Hạo Thìn lấy thông tin.
- Điều
này. . . Anh cảm thấy em rất tốt, đáng yêu, họat bát, lạc quan. - Hạo Thìn thực
sự không muốn nói cho cô bất kì sự hiểu lầm nào nhưng lại không thể nói nên anh
chỉ có thể lựa chọn cách nói này.