
mà chỉ có những tiếng tút tút liên
tiếp. Thật tức quá đi mất! Muốn cô lại có dũng khí như vậy để tìm cậu thì đúng
là rất khó.
- A lô!
Văn Hạ à? - Minh Ưu nghe máy, giọng như vừa ngủ dậy nhưng có hơi ngạc nhiên.
- Ừm.
Việc đó … Minh Ưu à…. Tôi nghĩ …- Văn Hạ vẫn không biết nói thế nào? Chẳng
trách Tô Mạch luôn nói cô hữu dũng vô mưu, chưa suy nghĩ kỹ đã gọi điện thoại.
- Chị
muốn đến lấy đồ hả? - Minh Ưu dành cho cô một gợi ý.
- Phải,
phải. Tôi muốn lấy đồ. Bây giờ cậu có thời gian không? – Văn Hạ vừa tìm được
gợi ý thì liền nhận ngay. Cô cười hì hì mấy tiếng, rõ ràng là bớt căng thẳng đi
rất nhiều.
-Được
rồi. Tôi sẽ đến cửa tiệm tìm chị. - Minh Ưu nhanh chóng nói.
- Đừng,
đừng, đừng. Tôi đợi cậu ở quán Starbucks đường Thành Nam. Tôi đang đi dạo phố.
– Văn Hạ nói xong thì chỉ muốn rút lại lời nói của mình ngay. Quanh đây làm gì
có chỗ nào dạo phố. Toàn là nơi bán vật liệu xây dựng. Dạo phố cái con khỉ? Hết
cách rồi. Lời nói đã nói ra thì không thể rút lại được.
Đầu bên
kia, Minh Ưu im lặng một lát, nói được rồi cậu cúp máy.
Khi
Minh Ưu đến nơi, từ xa cậu đã nhìn thấy Văn Hạ ngồi bên cửa sổ cúi đầu không
biết là đang nói gì đó. Bóng cô nhỏ nhắn ngồi thoải mái trên chiếc sofa. Cô mặc
chiếc áo phông trắng đáng yêu và chiếc quần bò ngố màu xanh nhạt. Sao có thể
nhận ra là người sắp kết hôn chứ? Minh Ưu thấy cô như một nữ sinh vừa vào đại
học.
Văn Hạ
đang tập xem lát nữa nên nói với Minh Ưu thế nào để cậu có thể chấp nhận và để
mình cũng cảm thấy yên tâm, không cảm thấy mình bắt nạt trẻ con. Nhưng cô phát
hiện ra rằng khi đối diện với chuyện này thì thật sự cô không biết nên mở miệng
nói thế nào. Người ta thích cô là cái phúc của cô, mặc dù cô không muốn có cái
phúc đó nhưng điều quan trọng là cô không biết nên từ chối như thế nào. Haizz!
Chắc chắn cô sẽ làm Minh Ưu đau lòng lắm!
Nhưng
không còn cách nào khác. Cô không thể làm Tô Mạch buồn. Tất cả đều vì muốn Tô
Mạch được vui vẻ hạnh phúc. Thế nên, cô không chú ý là Minh Ưu bước vào mà
miệng vẫn lẩm bẩm:
- Minh
Ưu, chị xin lỗi cậu.
- Sao
chị lại xin lỗi tôi? - Minh Ưu nghiêng đầu nhìn cô hỏi.
- Á!
Cậu đi không phát ra tiếng làm tôi sợ chết đi được. Tôi xin lỗi cậu bao giờ
chứ? Đúng thật là … - Văn Hạ vội tuôn ra một tràng, sau đó cô mới nhớ ra mục
đích hôm nay đến đây là gì. Cô việc gì phải cảm thấy có lỗi như vậy, khinh
thường mình vậy sao?
- Đồ
của chị này. Chị xem có thiếu thứ gì không? Tôi nên mang đến cho chị mới đúng.
Phải rồi. Tôi đã vứt thức ăn đi. Chúng hỏng hết rồi. – Sau khi ngồi xuống, Minh
Ưu đưa mấy chiếc túi cho Văn Hạ.
Văn Hạ
nhận lấy, để sang một bên bĩu môi như muốn nói gì đó.
- Chị
có chuyện muốn nói với tôi à? - Minh Ưu gọi một tách cà phê, quay đầu lại hỏi
Văn Hạ.
Văn Hạ
tròn xoe đôi mắt phượng, không to lắm, gật đầu mạnh.
- Chị
muốn nói … chị không thể chấp nhận tôi. Chị cự tuyệt tôi đúng không? - Minh Ưu
biết cô muốn nói gì, cũng biết tính khí của Văn Hạ không thể nói ra được, muốn
đợi cô nói ra có lẽ sẽ phải ngồi đây ít nhất là cả buổi chiều, thế nên cậu đã
nói thay cô.
Văn Hạ
vẫn gật đầu mạnh, đôi mắt cũng mở to hơn. Trong lòng cô nghĩ, làm việc với
người thông minh thật đơn giản.
- Nhưng
tôi không chấp nhận cự tuyệt. Tôi thích chị là việc của tôi. Dù chị có thích
tôi hay không thì tôi vẫn tiếp tục thích chị. Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên tôi
đối mặt với một chuyện, với một người lại cố chấp như vậy. Tôi không muốn từ bỏ
- Khẩu khí của Minh Ưu rất kiên định, kiên định đến mức khiến cho Văn Hạ muốn
nhảy đến mà tát cho cậu một cái để cậu tỉnh lại.
Đây là
tiếng của người ngoài hành tinh sao? Cái gì gọi là cậu thích cô thì không liên
quan gì đến cô. Không liên quan thì cậu đi thích người khác đi. Cậu tiếp tục
không liên quan thì tôi lại có liên quan đấy. Tô Mạch mà biết thì tôi sẽ chết
mất.
- Minh
Ưu, tôi lớn hơn cậu, lớn hơn rất nhiều. Nữ giới già rất nhanh. – Tuy trong lòng
Văn Hạ nghĩ thế nhưng sao cô có thể nói những lời tàn nhẫn với một thiên sứ
thuần khiết như Minh Ưu chứ? Thế nên cô vẫn cố gắng nhẫn nại.
- Tôi
học mỹ thuật. Tuổi tác không quan trọng, cái đẹp mới quan trọng. - Minh Ưu cố
chấp tin rằng, họ có thể ở bên nhau.
- A!
Như vậy càng không được. Tôi không xinh đẹp. Thật đấy. Tôi mập, mắt tôi nhỏ, ở
bẩn, lười biếng, tham ăn. Tôi thích lười biếng. Tóm lại bản thân tôi chẳng có
chút gì liên quan đến cái đẹp cả. – Tuy miệng Văn Hạ nói như vậy nhưng trong
lòng cô nghĩ, các vị Bồ Tát, Thượng Đế ơi, những lời con nói đều là giả đấy.
Con rất xinh đẹp. Thật sự con rất xinh đẹp. Xin các vị đừng biến con thành
người như con nói. Bây giờ con phải làm việc thiện. Con không thể để cậu bé này
lầm đường lạc lối.
- Dù
chị thế nào thì trong mắt tôi vẫn rất đẹp. Không phải đối với Tô Mạch cũng vậy
sao? Tại sao chị không thể chấp nhận tôi? - Minh Ưu chưa từng yêu, thậm chí cậu
cũng chưa từng thích ai. Thế giới tình cảm của cậu rất thuần khiết, thuần khiết
đến mức không một tì vết, thuần khiết đến mức không thể làm cho người ta chấp
nhận được.
- Sao