
tôi nói như vậy mà cậu vẫn không hiểu chứ? Tôi thật sự không thể chấp nhận cậu.
Tôi sắp kết hôn rồi. – Văn Hạ lo đến mức sắp nhảy dựng lên nhưng sao cậu ấy vẫn
không hiểu. Không phải đứa trẻ này rất thông minh sao?
- Nhưng
chị vẫn chưa kết hôn. Nếu chị kết hôn rồi thì tôi sẽ không níu kéo chị nữa
nhưng bây giờ tôi vẫn có cơ hội. – Hôn nhân của bố mẹ Minh Ưu cho cậu biết
không thể đi phá hoại gia đình người khác. Trong ý nghĩ của cậu, chỉ cần cô
chưa kết hôn thì cậu vẫn chưa thể coi là người thứ ba. Đặc biệt đây là lần đầu
tiên cậu thích một người. Sự cố chấp mê muội đấy khiến cậu không thể buông tay
được.
- Sao
cậu chẳng hiểu đạo lý gì thế? Tuy tôi chưa kết hôn nhưng chắc chắn tôi sẽ kết
hôn. Sắp rồi. Tôi sẽ lấy Tô Mạch thế nên chúng ta không thể ở bên nhau. – Văn
Hạ nhẫn nại lặp lại những câu đó một lần nữa, hơn nữa còn nói từng từ từng chữ
một vì sợ cậu không nghe rõ.
- Văn
Hạ, tôi thích chị. Tôi hỏi chị có thích tôi không? Tôi muốn một câu trả lời.
Nếu không có Tô Mạch thì liệu chị có chọn tôi không? Tôi muốn biết điều đó. -
Minh Ưu không biết tại sao cậu lại trở nên kích động như vậy. Cậu giơ tay ra
nắm lấy đôi tay Văn Hạ đang đặt trên bàn.
- Cậu
buông tay tôi ra được không? Cậu buông tay ra trước đi rồi nghe tôi nói. – Văn
Hạ không muốn lần thứ hai có lỗi với Tô Mạch. Cô rút mạnh tay về.
- Chị
nói cho tôi biết đi, nói cho tôi biết câu trả lời rồi tôi sẽ buông tay. - Minh
Ưu kiên trì nói. Cậu vẫn nắm chặt tay cô.
- Ui
da! Tình huống cậu nói không hề tồn tại. Sao có thể không có Tô Mạch được?
Không có Tô Mạch thì tôi sẽ không đến đây. Được rồi. Đừng làm thế nữa. – Văn Hạ
cố sức thế nào cũng không thể rút tay về được, cuối cùng cô thất vọng nói: -
Được rồi. Tôi không ghét cậu. Có thể nói là tôi rất thích cậu nhưng …
Văn Hạ
vẫn chưa nói hết câu thì cô nghe phía sau mình có tiếng đồ vật rơi. Cô ngoái
đầu lại nhìn thì thấy một khuôn mặt trắng nhợt, còn một khuôn mặt đang nở nụ
cười chiến thắng. Trong đầu cô trống rỗng, cô quên mất là Minh Ưu đang nắm chặt
tay mình. Cô quên mất cả câu sau là:
- Nhưng
là thích như một cậu em trai. Người tôi yêu là Tô Mạch.
Trong
đầu cô nghĩ, lộ mất rồi, lại còn bị người phụ nữ xấu xa đó bắt được. Hết thật
rồi.
Tô Mạch đến đây bàn công việc.
Khâu Tư là người phụ trách phía bên Mỹ nên cô ta cũng đến. Họ
đợi cả buổi sáng mà bên kia vẫn bận, rõ ràng là bên kia có ý bỡn cợt họ. Vụ làm
ăn này đối với họ rất quan trọng thế
nên anh muốn tiếp tục đợi. Nhưng khi nhìn thấy Khâu Tư, một cô gái yếu đuối
ngồi trong xe phơi nắng cùng mình thì anh
cũng thấy khó xử thế nên họ đã đi vào quán Starbucks này.
Từ xa anh đã mơ mơ hồ hồ nhìn
thấy hình bóng quen thuộc nhưng sao Văn Hạ lại ở đây lúc này? Nếu cô không ởtiệm
cà phê thì cũng ở sân bay
chứ? Nhưng khi anh càng bước đến gần, khi hình bóng đó càng rõ hơn thì anh bắt
đầu thấyhơi lo lắng vì anh nhìn thấy
người ngồi đối diện
với Văn Hạ là Minh Ưu có khuôn mặt u buồn.
Anh đứng sau Văn Hạ như vậy và nghe thấy Minh Ưu hỏi:
- Nếu không có Tô Mạch thì
liệu chị có chọn tôi không? Tôi muốn biết điều đó.
Lúc đó anh rất tự tin. Anh tin
rằng, vợ chưa cưới của anh,
Văn Hạ của anh chắc chắn sẽ không chút do dự
mà nói với Minh Ưu rằng:
- Không. Tôi chỉ yêu Tô
Mạch thôi.
Nhưng anh đã thất vọng. Văn Hạ không nói như
thế. Cô đã nói:
- Được rồi. Tôi không ghét
cậu. Có thể nói là tôi rất
thích cậu.
Đây là vở kịch
trên ti vi sao? Đây là vở hài kịch sao? Hay là câu
nói đùa? Sao lại trùng hợp như vậy. Có
thể nói thế giới này quá nhỏ bé, không
thể che giấu được bất kỳ chuyện xấu xa
gì. Cô đã nói thích người con trai khác. Cô đã không
chung tình với anh. Cô đã lừa dối anh như vậy.
Bên cạnh anh còn có Khâu Tư
đang tỏ vẻ kinh ngạc. Anh không dám tin cả
vào hơi thở của chính mình. Anh cảm thấy mình không còn chỗ dung
thân. Anh chỉ có thể lựa
chọn bỏđi. Lần đầu tiên, anh cảm thấy mình
giống như một tên lính bại trận bỏ chạy,
cảm thấy mình là kẻ hèn nhát quay đầu bỏ chạy.
Tô Mạch chạy ra xe, mở cửa xe
bước vào. Văn Hạ vộiđuổi theo, cuối cùng cô
cũng đứng chặn trước xe của anh. Cô
giang tay ngăn
không cho anh đi. Ánh mắt cô tràn ngập tội lỗi và hối hận nhưng Tô Mạch vẫn
nhìn cô như thế. Anh nhìn cô với ánh mắt căm hận, không nói câu nào.
Nhân lúc Tô Mạch không chú ý, Văn Hạ đã mở cửa xe bước
vào. Cô nắm lấy tay áo anh cầu xin:
- Chồng ơi, anh nghe em giải thích. Không phải như anh
nhìn thấy đâu.
Tô Mạch vẫn nhìn thẳng về phía trước, không nói một
lời nào, cũng không hề cử động. Dường như anh không nghe thấy, dường như trong
không gian này chỉ có mỗi mình anh.
Văn Hạ nhìn Tô Mạch như vậy lại càng lo lắng hơn. Nước
mắt cô lăn xuống. Khi đối diện với người khác, cô có thểmạnh mẽ, hống hách,
không thèm để ý đến lý lẽ nhưng khi đối diện với Tô Mạch, cô thật sự sợ hãi. Cô
sợ cứ tiếp tục như vậy, Tô Mạch sẽ không cần cô nữa. Vậy thì cô phải làm
thếnào?
- Chồng ơi, chồng à, chồng nói gì đi. Không phải như
vậy đâu. Thật sự không phải như vậy đâu. Chồng nghe em nói đi. Chồng đừng