
- Khì
khì khì. . . . - Tô Tịch bịt miệng cười, cười đến mức làm người ta khiếp sợ.
Văn
Hạ uống một ngụm nước, trừng mắt nhìn cô ấy, thất vọng nói:
- Anh
chị quá lương thiện, không nỡ làm em bị tổn thương. Haizzzz. . .
- Ai
khiến người ta khiếp sợ như vậy? – Văn Hạ vừa nói xong thì cánh cửa phòng ăn mở
ra. Tô Mạch bước vào trước, sau đó là bà nội và bà Tống Vận.
Sau
khi mấy người bắt đầu đứng dậy chào hỏi thì họ bắt đầu ngồi xuống và gọi thức
ăn lên. Cả bữa cơm, Văn Hạ đều ngồi im lặng không nói gì vì cô ngồi đó nghe mọi
người bàn bạc về chuyện chuẩn bị cho hôn lễ của cô và coi cô như người ngoài
cuộc.
Vì
hai gia đình cách nhau khá xa, phong tục cũng khác nhau khá nhiều nên bà Tống
Vận muốn hỏi Hạo Thìn để hiểu rõ hơn và khỏi bị thất lễ. Còn Hạo Thìn thì sao?
Sao anh biết? Khi đó, anh ấy là khách thân tình. Người ta muốn anh nói gì thì
anh nói đó, muốn anh lo gì thì anh lo nấy. Thế nên cuối cùng vẫn không đạt được
kết quả gì. Nhưng vẫn ổn. Hạo Thìn nói, bố mẹ Văn Hạ sẽ sớm đến đây. Đến lúc đó
thì hai nhà bàn bạc cũng không muộn.
Bà
Tống Vận cười suốt cả bữa cơm. Bà rất vui. Cuối cùng, bà cũng đưa họ vào cửa
hôn nhân, cuối cùng bà cũng có hi vọng có cháu bế.
Buổi
tối về nhà, Văn Hạ vốn định tám chuyện với Hạo Thìn vì mai anh phải đi rồi.
Công việc của anh rất bận, hơn nữa anh ở thêm được một hôm đã là tốt lắm rồi.
Tuy cô không nỡ nhưng cũng không có cách nào khác. Cô đã khôn lớn rồi. Cơ hội
gặp nhau cũng ít hơn. Nghĩ đến mà thấy buồn.
Tô
Mạch tắm rửa xong bước ra thấy Hạo Thìn nhìn anh, anh biết anh ấy có chuyện cần
nói với mình. Anh bèn đi đến sô pha, huých Văn Hạ nói:
- Em đi
ngủ trước đi. Nếu không thì mai em sẽ không dậy nổi đâu.
- Em
vẫn muốn nói chuyện với anh em. Hơn nữa, vừa ăn xong mà đã đi ngủ thì sẽ bị béo
mất. – Văn Hạ có chút không vui, việc gì phải đuổi cô đi chứ? Cô vẫn chưa nói
chuyện xong mà.
- Béo
đâu mà béo. Hơn nữa trắng trắng mập mập cũng rất tốt. Còn hơn ôm cái cột ăng
ten nhiều. - Lời của Tô Mạch khiến Văn Hạ cảm thấy rất ngại. “Xì! ” Mặt cô đỏ
lên. Sau đó cô bĩu môi với anh rồi chạy vào phòng ngủ.
Tô
Mạch nhìn đèn trong phòng ngủ của Văn Hạ tắt, anh mới đến tủ rượu lấy một chai
rượu vang, cầm hai chiếc ly đặt lên bàn. Rượu vang đỏ được rót vào ly, hương
thơm dịu nhẹ lan tỏa khiến người ta chỉ muốn hớp liền mấy hớp.
- Hai
người sống với nhau ba năm rồi nhỉ? Tôi còn nhớ lúc đó, khi Văn Hạ nhắc đến cậu
với tôi giống như cô bé phải lấy cậu ngay mới yên tâm. Ngày tháng trôi qua
nhanh thật. - Hạo Thìn uống cạn một hơi, vắt chân chữ ngũ dựa vào sô pha nhìn
Tô Mạch.
- Vâng.
Khi cô ấy nhắc đến anh cũng đều tỏ ra sùng bái vô cùng, khiến em tức nổ đom đóm
mắt. Khì Khì!
- Cậu
thật sự chuẩn bị sẵn sàng chưa? Lấy một người con gái giống như trẻ con làm vợ,
liệu có thấy mệt không? - Hạo Thìn thăm dò hỏi Tô Mạch, mắt nhìn chằm chằm vào
anh, không bỏ qua bất kì biểu hiện nào.
Nhưng
anh đã thất vọng. Tô Mạch rất thẳng thắn nói:
- Anh
thực sự chưa đủ hiểu về cô ấy. Có thể khi ở nhà, cô ấy luôn là một đứa trẻ tùy
hứng, thích làm mình làm mẩy, tính khí thất thường nhưng thực ra cô ấy muốn
dùng cách đó để mọi người quan tâm, yêu thương hơn. Văn Hạ đã hiểu chuyện, thực
sự làm mọi người dễ chịu. Cô ấy hiểu giới hạn để mọi người cảm thấy vừa đủ. Thế
nên em có thể thề, em có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy vì em hiểu cô ấy.
Có
lẽ trước đây Hạo Thìn chưa từng yên tâm với Tô Mạch về điểm này điểm kia. Anh
có thể thấy người đàn ông ưu tú đó nhẫn nại đợi chờ, bao dung với em gái mình.
Điều anh lo sợ là tình cảm mới. Nhưng qua câu trả lời vừa rồi, anh đã hiểu. Anh
ấy không còn ác cảm với Tô Mạch nữa. Bắt đầu từ giờ phút này, anh chỉ có thể
nói, anh đồng ý với anh chàng này. Không ai có thể so sánh được với tình thương
yêu mà Tô Mạch dành cho Văn Hạ.
Thực
ra Văn Hạ không ngủ, cô lén bò ra khe cửa nghe bọn họ nói chuyện, càng nghe
càng thấy buồn. Tô Mạch đối xử với cô tốt như vậy, còn cô thì sao? Đã bị người
con trai khác hôn, tuy cô không tự nguyện nhưng lúc nào cô cũng bị lương tâm
cắn rứt khiến cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Đêm
nay cô gặp ác mộng. Cô mơ thấy Tô Mạch biết chuyện cô có lỗi với anh. Anh chỉ
vào cô mà nói:
- Văn
Hạ, em đã làm chuyện có lỗi với anh. Anh không cần em nữa.
Cô
muốn giải thích nhưng không cách nào mở miệng ra được. Minh Ưu đứng phía sau
bịt miệng, kéo cô không cho cô đi tìm Tô Mạch. Cô khó chịu, khó chịu lắm. Cô đã
khóc nhưng Tô Mạch cứ dần rời xa cô.
- Tỉnh
dậy, tỉnh dậy đi. – Tô Mạch nhẹ nhàng vỗ vào mặt cô.
Văn
Hạ mơ màng thức dậy thì thấy bàn tay Tô Mạch đặt trên má mình, nét mặt vô cùng
lo lắng.
-
Chuyện gì vậy? - Cô hỏi anh
-
Chuyện gì ư? Em không biết mình đang mơ sao? Đang ngủ thì khua khoắng lung
tung, đạp cả vào mặt anh. Đau chết đi được! - Tô Mạch ngồi dậy uống ngụm nước,
ấm ức kể tội.
Văn
Hạ giơ tay ra vuốt má anh, vừa nhẹ nhàng xoa vừa dịu dàng nói:
- Chồng
à, vợ xin lỗi. Vợ mơ thấy ác mộng, mơ thấy chồng ngoại tình nên mới đánh chồng.
Tô
Mạch bĩu môi nói với cô:
- Xì!
Em n