
ói vớ vẩn gì thế? Nếu hai chúng ta có người ngoại tình thì người đó chắc
chắn là em. Đến lúc đấy em cứ cẩn thận cho anh. Anh sẽ giết chết đôi gian phu
dâm phụ. Hứ!
Văn
Hạ đặt tay lên má Tô Mạch một lúc, mồ hôi như sắp túa ra. Thật đáng sợ! Cô phải
làm sao đây? Làm sao đây? Thẳng thắn nói thật để được khoan dung, kháng cự sẽ
bị trừng phạt. Tô Mạch đã nói như vậy nhưng trước nay đều là cô nói dối. Bây
giờ thẳng thắn nói thật cũng muộn rồi. Liệu ngày mai cô có phải chuẩn bị lên
đường chạy trốn không?
Đêm
nay, Văn Hạ cứ mở mắt đợi đến lúc trời sáng. Lòng cô vô cùng đau khổ mà không
dám nói với người khác. Nhưng cô cảm thấy chuyện sai lầm này thật phiền phức.
Cô vẫn nên nói rõ với Minh Ưu mới phải, để tránh lại có chuyện hiểu nhầm.
Phải
rồi. Cứ như vậy đi. Nhất định phải nói cho rõ ràng.
Nhưng
nếu cô biết đó là lần hẹn hò ngoài ý muốn khiến đau khổ lâu như thế thì có thể
cô đã chọn tiếp tục im lặng.
Cuối
cùng dù Văn Hạ không nỡ nhưng vẫn phải tiễn Hạo Thìn đi. Vì hôm nay công ty Tô
Mạch có việc nên Tô Tịch lái xe đến đón Văn Hạ. Nhìn kỹ thuật lái xe của Tô
Tịch mà Văn Hạ lại nghĩ đến chuyện học lái xe. Cô ngoái đầu lại hỏi Hạo Thìn:
- Anh
ơi, chị dâu biết lái xe không ạ?
- Biết.
Chị em vừa thi bằng lái xe xong. Em vẫn chưa biết lái xe à? – Hạo Thìn thấy hơi
ngạc nhiên. Theo tính khí của Văn Hạ thì không thể nào. Từ nhỏ, cô đã rất hứng
thú với tất cả những gì liên quan đến chơi. Anh còn cho rằng cô đã biết lái xe
từ lâu rồi cơ.
-À! Khì
khì! Em biết, biết một chút thôi ạ. – Văn Hạ cảm thấy rất ngại. Người phụ nữ
của thế kỷ 21 mà còn không biết lái xe ô tô. Cô cắn môi hạ quyết tâm về nhà bảo
Tô Mạch dạy cô lái xe.
- Ừ.
Vậy thì tốt. Nếu không thì bất tiện lắm. Phải rồi. Sau khi kết hôn, em nhớ đến
chỗ anh ở mấy hôm nhé. Dù sao em cũng không có việc gì. – Hạo Thìn không yên
tâm về cô em gái tính khí thất thường này nhưng thấy Văn Hạ sắp kết hôn, anh
bỗng cảm thấy liệu có phải mình đã già rồi không?
- Anh
Hạo Thìn, anh cứ yên tâm. Em và chị Muỗi sẽ cùng đi. – Tô Tịch cảm thấy rất xúc
động khi nhìn hai người họ. Cô vội làm nóng bầu không khí.
Ba
người cười cười nói nói trên đường đi nên họ nhanh chóng đến sân bay. Tuy nói
là đừng buồn, đừng buồn, sắp được gặp lại nhau nhưng hồi nhỏ Văn Hạ đã khóc khi
nhìn anh mình lên tàu hỏa đi học đại học. Bây giờ cô vẫn khóc. Nước mắt lưng
tròng nhìn bóng anh xa dần, không khí ngập vẻ u buồn.
- Chị
Muỗi, chỉ là tạm chia tay thôi mà. Lúc nào rảnh, anh Hạo Thìn sẽ lại đến thăm
chị. Chị thật không biết đủ là gì. Chị xem anh em, dù có ném em sang tận châu
Phi thì anh ấy cũng chẳng thèm để ý đâu. – Tô Tịch dựa vào lan can, có vẻ hậm
hực với Văn Hạ.
-Em thì
biết gì chứ? Phải rồi. Khi nào anh Mạc Đông đến? Chúng ta phải đợi bao lâu nữa?
– Hôm nay, họ đến vì hai chuyện, một là tiễn Hạo Thìn, hai là đón Mạc Đông
nhưng sẽ phải đợi. Văn Hạ lại đang vội. Cửa tiệm có chuyện. Hơn nữa, cô định
hôm nay sẽ hẹn Minh Ưu đến để nói rõ ràng và còn phải tập trước nữa.
- Được
rồi. Bây giờ em phát hiện ra con gái theo đuổi con trai cũng như cách sông cách
núi. Khó thật đấy! Chị nói xem có phải anh Mạc Đông giả ngốc với em không? Em
cảm thấy đến cả người chậm hiểu nhất như chị còn phát hiện ra tình ý của em đối
với anh ấy thế mà anh ấy có thể không hiểu được sao?
Nghe
đến đây Văn Hạ giơ tay muốn đánh cô ấy một cái, miệng mắng:
-Em…Em
mới chậm hiểu ấy. Chị mà chậm thì đã không bị anh em theo đuổi. Thật đấy! Không
có khả năng thì đừng kiếm cớ linh tinh.
Văn Hạ
nhìn thấy Tô Tịch vừa như hung thần nổi cơn thịnh nộ định đánh cô thì bỗng biến
thành cô gái nhỏ e lệ. Cô ngoái đầu nhìn lại thì quả nhiên Mạc Đông ôm túi tài
liệu đứng phía sau đang mỉm cười nhìn họ.
- Anh
Mạc Đông, anh đến rồi.
- Sao
bây giờ anh mới đến?
Văn Hạ
và Tô Tịch cùng đồng thanh nhưng giọng điệu khác xa nhau. Tô Tịch nhíu mày lườm
Văn Hạ, Văn Hạ ngẩng cao đầu dáng vẻ hiên ngang, tức chết đi được.
- Í!
Văn Hạ, sao cô lại khóc thế? Nhớ tôi sao? – Không biết tại sao Mạc Đông lại có
thể nói như vậy. Hơn nữa, ánh mắt còn mang vẻ chọc ghẹo.
Tô Tịch
không vui xị mặt xuống. Cô ấy kéo Văn Hạ nói:
- Mau
đi thôi. Chúng ta còn có việc nữa.
Văn Hạ
vẫn chưa hiểu rõ tình hình thì đã phải lật đật đi theo Tô Tịch. Cô ngoái đầu
lại gọi Mạc Đông:
- Anh
nhanh lên một chút.
Mạc
Đông lắc đầu rảo bước phía sau.
Mạc
Đông đến đây làm việc nên anh đến thẳng nơi mình cần đến vì nghe đâu anh muốn
thành lập công ty ở đây. Còn Tô Tịch thì sao? Cô ấy kiên quyết làm người hộ
tống thế nên họ đã vứt Văn Hạ giữa đường, Văn Hạ tức tối, tức đến mức bụng cô
đau nhói. Cô thầm rủa trong lòng:
- Tô
Tịch chết tiệt, em cứ đợi đấy. Sau này chị sẽ không tha cho em đâu.
Nhìn
đồng hồ đã hơn mười giờ, có lẽ bây giờ quay về cũng không có việc gì, thôi cứ
để Mèo con lo chuyện cửa tiệm, cô lấy hết dũng khí đi nói chuyện với Minh Ưu.
Đừng để đêm dài lắm mộng.
Cô lấy
điện thoại di động trong túi ra, cố hít thở bình thường, rồi tìm số điện thoại
của Minh Ưu. Đầu bên kia không có người nghe