
nào nhỏ xuống.
Cậu nhẹ nhàng hôn lên má, mỉm cười với mẹ:
- Mẹ, con
yêu mẹ.
Minh Ưu
lái xe mà không biết lái đi đâu, tốc độ giảm dần. Văn Hạ nhìn thấy mặt cậu
không có chút biểu hiện gì thì cuối cùng trong lòng thấy yên tâm hơn một chút.
Lúc này, điện thoại di động của cô đổ chuông. Cô nhìn đồng hồ, đã đến lúc về
nhà ăn cơm rồi. Chắc chắn là Tô Mạch gọi.
- A lô! A
lô! Cửa tiệm có chút chuyện. Anh ăn cơm trước đi. Một lát em sẽ về…Em biết
rồi…Vâng. Vâng. – Văn Hạ dịu dàng nói. Cô vẫn nhìn Minh Ưu, cô sợ cậu lại phải
chịu kích động gì đó.
- À,
không có gì. Chút chuyện thôi. Lát nữa em về rồi nói chuyện nhé. – Cô nói xong,
bất chấp Tô Mạch tiếp tục vặn hỏi, cô đã dập máy. Về nhà sẽ không tránh khỏi
trận giáo huấn rồi.
Vừa rồi
Minh Ưu dừng xe đột ngột, lực quán tính khiến Văn Hạ lao về phía trước rồi bị
cộc đầu vào ghế.
- Cậu làm
sao vậy? – Văn Hạ nhẹ nhàng hỏi.
Minh Ưu
quay sang nhìn cô mỉm cười nói:
- Không
sao. Tôi rất ổn.
- Minh
Ưu, nếu cậu coi tôi là bạn thì hãy nói thật cho tôi biết. – Văn Hạ nghe cậu nói
như vậy càng căng thẳng hơn, nỗi lo lắng trong lòng càng nhiều hơn.
Nụ cười
khô cứng trên khoé miệng Minh Ưu. Cậu cứ thế nhìn cô. Dường như ánh mắt đó chỉ
có thể nhìn cô như vậy. Văn Hạ nhìn bóng mình trong mắt Minh Ưu mà bỗng thoáng
sợ hãi. Cuối cùng, cô đã hiểu Minh Ưu hôm nay có gì khác. Toàn thân cậu toát ra
một thứ gọi là nguy hiểm.
Khi Văn
Hạ còn chưa kịp phản ứng gì thì người Minh Ưu bỗng đè lên cô. Văn Hạ muốn tránh
nhưng thân thể cô đã bị cậu giữ chặt lấy, không thể nào thoát ra. Cô chỉ biết
trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt cậu áp sát về phía mình. Cô có cảm giác môi cậu
chạm vào môi cô. Cô quay đầu né tránh, không để cậu làm được việc đó nhưng dù
cô có mạnh hơn nữa thì cô vẫn là phái yếu, dù cậu có yếu đuối hơn nữa thì cậu
vẫn là phái mạnh. Cuối cùng, cô vẫn không thể nào thoát ra được. Môi cậu vừa
chạm vào môi cô thì cảm giác đau đớn dội lên.
Văn Hạ
cắn chặt vào môi cậu. Trong lúc hoảng loạn, cô không biết mình đã cắn mạnh đến
mức nào. Chỉ đến khi cô cảm thấy có vị máu ở trong miệng mình thì cô mới thôi
cắn và nhìn môi Minh Ưu đang nhỏ máu.
- Khì
khì! Đúng là không được. Đúng là chị chẳng thích tôi chút nào. Tại sao lại
không thích tôi chứ? Tôi có điểm gì không bằng Tô Mạch đâu. Chị biết quan hệ
giữa anh ta và Khâu Tư không? Chị biết anh ta là người thế nào không? Tại sao?
Tại sao tất cả mọi người đều muốn rời xa tôi? Tại sao? Tôi đã làm gì sai mà lại
muốn trừng phạt tôi như vậy? Tôi đã làm gì sai mà lại để tôi một mình đối mặt
với bao nhiêu đau khổ như vậy? Những đau khổ tôi phải chịu đựng từ nhỏ vẫn chưa
đủ nhiều sao? – Minh Ưu cười, khóc. Cậu đã mất bình tĩnh. Những tình cảm dồn
nén trong lòng bấy lâu nay như đều tuôn ra.
Vân Hạ
có chút giật mình. Minh Ưu thích cô ư?
Sao có
thể như vậy được? Nói như vậy chẳng phải là cô đã không còn nguyên vẹn, cô đã
bị người ta hôn, bị người con trai khác hôn. Tô Mạch đã nói, nếu cô không còn
nguyên vẹn thì anh sẽ không cần cô nữa. Làm sao đây? Còn nữa, rốt cuộc Minh Ưu
bị làm sao vậy? Nghe cậu nghẹn ngào, dường như đã xảy ra chuyện gì đó.
- Rốt
cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cậu? Cậu không nói thì tôi đi đây.
Minh Ưu
rút một điếu thuốc ra châm. Ánh mắt cậu tăm tối nhìn về phía trước. Văn Hạ chưa
bao giờ thấy Minh Ưu hút thuốc. Cô luôn nghĩ cậu không biết hút thuốt. Dường
như cô không hề quen biết người trước mặt, chưa từng gặp, rất xa lạ, rất đáng
sợ.
- Mẹ tôi
mất rồi. Bà đã ra đi, mãi mãi không bao giờ quay trở lại nữa. Tôi không cầu
mong bà có thể nói chuyện với tôi, không cầu mong hằng ngày bà có thể mỉm cười
với tôi, không cầu mong bà có thể nấu cho tôi một bữa cơm. Từ nhỏ, mẹ của các
bạn đều đưa họ đến lớp, ôm họ, nựng họ nhưng mẹ tôi mãi mãi nằm đó, yên lặng
nằm đó. Tôi biết, mẹ tôi bị ốm. Tôi nên yêu thương mẹ. Tôi biết không có tôi
thì bà đã sớm ra đi. Nhưng tại sao? Tại sao bà vẫn nhẫn tâm ra đi…
Cuối
cùng, Minh Ưu khóc không thành tiếng, nói không thành lời. Nước mắt cứ thế lăn
xuống giống như một đứa trẻ không tìm thấy mẹ ngồi co ro ở đó run rẩy.
Văn Hạ
nghe cậu nói thì từ từ giơ tay ra vỗ nhẹ lên vai cậu. Cô không nói câu nào,
hoặc là không biết nói gì. Từ nhỏ, cô đã rất hạnh phúc. Cô chưa từng nghĩ rằng
Minh Ưu là một đứa trẻ đau khổ và đáng thương như vậy. Nhưng cô thật sự không
thể vì thông cảm mà nắm tay cậu.
Khi Văn
Hạ về đến nhà thì trời đã sẩm tối. Tô Mạch vừa gọi điện cho cô. Cô vốn không
dám nói dối và cũng không biết nói dối, cuối cùng đành bối rối tắt máy. Cô
biết, mình không dành tình cảm cho Minh Ưu nhưng ít nhất cô cũng không thể vứt
bỏ cậu như vậy.
Cậu ấy
chỉ muốn có một bờ vai để tựa. Khoảnh khắc Minh Ưu dựa đầu vào khiến cơ thể cô
chợt căng cứng. Trong lòng cô thầm nghĩ đến nét mặt giận dữ, lo lắng của Tô
Mạch mà không thể nào bình tĩnh được. Nhưng khi nghe Minh Ưu nghẹn ngào nức nở
thì cô chỉ có thể im lặng.
Văn Hạ
đi lên lầu mới phát hiện ra những thứ cô mua hôm nay đều để trên xe Minh Ưu.
Mai cô sẽ gọi điện để lấy sau vậy. Nghĩ