Insane
Hạ Mạch 86°

Hạ Mạch 86°

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322971

Bình chọn: 9.5.00/10/297 lượt.

lũ lượt kéo đến chúc mừng cô dâu và cũng không quên nói rằng,

cuộc sống tương lai của Tô Mạch thật đáng thương.

- Mấy

ngày nay em bận làm gì vậy? Mất tăm mất tích luôn? – Văn Hạ vừa dọn bàn vừa hỏi

Tô Tịch đang ngồi đọc sách bên cạnh.

- Em đi

học ạ. - Tô Tịch thản nhiên trả lời.

- Dạo này

em rút lui rồi à? Chỉ là hướng dẫn viên du lịch thôi, việc gì phải chăm chỉ như

vậy? Không phải là có thể bỏ tiền ra mua sao? Chị nhớ anh em có một người bạn

có thể lo được chuyện đó mà. – Văn Hạ thật sự không quen. Một người chưa bao

giờ đọc sách, bây giờ ngày nào cũng ôm một quyển sách ngồi lắc lư trước mặt

bạn, một ngày hai ngày, bạn bắt đầu cảm thấy cô ấy hơi bất bình thường; ba ngày

bốn ngày, bạn còn có thể chịu được nhưng cứ tiếp tục như vậy thì bạn sẽ cảm

thấy không phải bạn hoa mắt thì là đầu óc cô ấy có vấn đề.

- Có chị

rút lui ấy. Chị có cần phải chăm chỉ như vậy không? Em cảm thấy trước đây, em

thật hoang phí cuộc sống. Bây giờ em phát hiện ra rằng, em thật sự là người

hướng dẫn viên du lịch bẩm sinh. – Tô Tịch chân thành nói, chân thành đến mức

khiến Văn Hạ suýt nữa đã nghĩ đúng là như vậy.

- Ừ ừ ừ.

Phải rồi, không phải là anh Mạc Đông của em sắp quay lại chứ? Lần này em chuẩn

bị biểu hiện thế nào vậy?

- Đúng

vậy, em đã quyết định rồi. Lần này mà em thi được chứng chỉ hướng dẫn viên du

lịch em sẽ đi thổ lộ với anh ấy. Người đàn ông tốt như vậy rất ít. Chắc chắn sẽ

có không ít cô gái nhòm ngó nên em phải ra tay trước. – Tô Tịch nói hùng hồn,

biểu thị lòng quyết tâm.

Văn Hạ lắc đầu thở dài, đúng là cô gái đang yêu.

- Phải

rồi, chuyện chị và anh em chuẩn bị thế nào rồi? Ngày nào cô em cũng bận rộn ở

bên ngoài, nhưng em thấy chị chẳng phản ứng gì cả. – Tô Tịch đặt quyển sách

xuống, hiếm khi cô quan tâm đến chị dâu như vậy.

Văn Hạ đặt đồ trên tay xuống rồi ngồi đối diện Tô

Tịch, thở dài nói:

- Kết hôn

tức là khoảng cách thời gian sinh con không xa. Tuy rất nhiều người bằng tuổi

chị đều đã kết hôn nhưng đến lượt chị, chị vẫn cảm thấy có chút là lạ! Em nói

xem liệu chị có thể chăm sóc tốt cho gia đình không?

Thấy vẻ ưu tư của cô, Tô Tịch cũng không khỏi xúc

động:

- Haizzz!

Chúng ta đều là trẻ con, những đứa trẻ không muốn trưởng thành nhưng họ luôn

nói chúng ta không hiểu chuyện, chúng ta không có trách nhiệm. Ai biết được nỗi

sợ trong lòng chúng ta chứ?

- Phải

đấy, ai biết được chứ? – Văn Hạ phụ họa theo.

- Em

biết. – Câu trả lời bằng giọng trong trẻo vang lên ngoài cửa đã thu hút sự chú

ý của Văn Hạ và Tô Tịch.

Ngẩng đầu lên thì hóa ra là thành viên chủ chốt khác

của phái Thần Long, Mộc Du mỉm cười bước vào.

- Sao mà

em cũng mất tăm mất tích thế? Em bận việc gì hả? – Văn Hạ hỏi cô ấy.

- Đọc

sách ạ. – Câu trả lời của Mộc Du giống hệt Tô Tịch khiến Văn Hạ cảm thấy không

biết liệu có phải mình đã xa rời thời đại này không?

- Phải

rồi, hai em sắp nghỉ hè rồi. Hai em định đi đâu chơi? Dạo này hai em có gặp

Minh Ưu không? – Văn Hạ nhớ ra đúng là đã lâu Minh Ưu không đến. Bây giờ mình

cô cũng có thể trông coi cửa tiệm này. Mèo con có việc hay không cũng thường

chạy ra ngoài, cậu ấy nói là đi tìm lý tưởng cuộc sống của mình.

Lúc đó, tuy Mèo con học Thiết kế nhưng cậu ấy vẫn luôn

nhấn mạnh mình là một chàng trai lãng mạn yêu văn học. Văn Hạ cũng đã đọc bản

thảo của Mèo con. Rất có cảm xúc. Nói thế nào nhỉ? Lời văn hoa mỹ, bay bổng vì

những điều cậu ấy viết đều là truyện ly kỳ, hư ảo. Cô không hiểu, thật sự không

hiểu. Cô cũng chỉ dừng lại ở việc xem tiểu thuyết tình cảm. Thế nên có lúc cô

nghĩ, lúc nào rảnh rỗi, cô cũng có thể viết truyện về mình. Cô cảm thấy, con

đường tình yêu của cô có rất nhiều trắc trở, là những yếu tố cần thiết cho cuốn

tiểu thuyết, đặc biệt là nhân vật nữ chính ngốc nghếch như cô có sức hút khá

lớn.

- Nghỉ hè

thì em đến chỗ chị làm công. Dù sao em ở nhà mãi cũng chán. Không phải Minh Ưu

ra ngoài vẽ ngoại cảnh à? Hình như cậu ấy cũng sắp về rồi. Hôm nay chỉ có hai

chị thôi sao? – Mộc Du bước đến bên quầy tự rót cho mình cốc nước, rồi cầm cốc

nước ngồi xuống bên cạnh hai cô.

- Hình

như em rất quan tâm đến Minh Ưu. – Văn Hạ tán gẫu.

Mộc Du uống ngụm nước lọc, bình tĩnh nói:

- Có

không ạ?

- Có,

điều này có thể có. – Tô Tịch tròn mắt cố ra vẻ chân thành nói, trông cực kỳ

đáng yêu.

- Không

có. Điều này thật sự là không có. – Mộc Du phối hợp trả lời.

- Xì!

Chán chết! – Văn Hạ thấy cô ấy không chịu nói liền xoay người tiếp tục làm

việc. Bỗng nhiên cô nhớ đến chuyện của Cẩm Sắt và Hà Khanh, cô quay người lại

hỏi Mộc Du:

- Chị Cẩm

Sắt thế nào rồi?

- Vẫn như

thế ạ. Anh rể đã đến tìm chị ấy. Lần này chị ấy cũng chẳng thèm nhìn anh ấy lấy

một cái. – Mộc Du nói đến chuyện của Cẩm Sắt và Hà Khanh với giọng đầy nuối

tiếc và thất vọng.

Văn Hạ thở dài quay đầu bỏ đi. Đúng là nhà nào cũng có

chuyện.

Mộc Du nhìn bóng Văn Hạ bận rộn. Cô không thể không

nghĩ đến ánh mắt Văn Ưu nhìn Văn Hạ. Đó là ánh mắt yêu thương sâu nặng, say mê lâu

dài, chỉ có tình cảm sâu nặng mới có thể như vậy. Bản thân cô biết tình cảm của

cô đối với