
ra Văn Hạ cũng rất ít khi phải chịu khổ. Nhưng
lại chất chứa một nỗi khổ không nói thành lời. Đó là tính khí của Tô Mạch,
miệng lưỡi của Tô Mạch càng lúc càng ghê ghớm và hầu như không nhường nhịn Văn
Hạ. Anh xen vào rất nhiều chuyện của cô nhưng cô chưa bao giờ bảo anh sai mà
ngày nào cũng nói Tô Mạch tốt điểm nọ tốt điểm kia.
Cô chỉ gây chuyện với Tô Mạch ở nhà rồi lại cười khì
khì ra ngoài nói:
- Tô Mạch
nhà tôi rất tốt. – Hết cách. Cô thật sự trúng độc của người đàn ông này rồi.
Sau đó, cả hai thiếu chút nữa đã liên kết lại, nhưng
Văn Hạ luôn vờ không nghe thấy, nếu không thì cũng kiếm chuyện ngăn cản. Cô
thật sự rất sợ kết hôn. Cô luôn cảm thấy có một câu nói rất đúng. Chỉ cần chưa
kết hôn thì ít nhất người đàn ông vẫn coi trọng bạn. Kết hôn rồi, cô cũng chẳng
nói được gì. Tình yêu giữa họ đích thực là chân thành hơn người khác nhưng họ
cũng là người bình thường. Người bình thường cũng có tính xấu.
Giống như Tô Mạch, khi Văn Hạ mới gặp anh, cô cũng cảm
giác như hoàng tử cưỡi ngựa trắng xuất hiện. Nhưng hấp dẫn, đặc biệt là trong
một năm sống cùng nhau, cô phát hiện ra rằng, hoàng tử có rất nhiều khuyết
điểm. Hoàng tử cũng nổi giận, cũng không nhường cô, cũng giáo huấn cô khi cô
làm sai chuyện gì đó.
Trước đây anh nói, anh thích tính cách tùy hứng ngây
thơ của cô. Bây giờ anh nói, đó là không hiểu chuyện. Trước đây anh nói sẽ yêu
chiều cô cả đời. Bây giờ anh nói, Văn Hạ, em như vậy sẽ làm anh mệt. Cô không
biết là anh đã thay đổi hay mình đã thay đổi.
Cô thường khóc khi cãi nhau với anh và nói:
- Tô
Mạch, hồi mới theo đuổi em, anh đâu có như vậy. Anh đúng là kẻ vô tình vô
nghĩa, lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa.
Tô Mạch cũng thản nhiên nói:
- Văn Hạ,
nếu lúc đó em như bây giờ thì anh cũng không theo đuổi em đâu.
Sau đó, hai người cứ thế quay vòng như vậy, quay đến
khi hai người cùng mệt mỏi. Khi hòa bình trở lại, hai người sẽ nằm trên giường
nhìn trần nhà nói:
- Chúng
ta đừng cãi nhau nữa. Tốn năng lượng quá! Chúng ta đói rồi. Dù sao quá khứ cũng
qua rồi. Chúng ta nên sống cho tốt thôi.
Thế nên cô mới nói với bà nội là phải quay lại cửa
tiệm. Cô mỉm cười tạm biệt Hắc Hắc. Cô còn nói:
- Mẹ sẽ
sớm đến đón con về nhà.
Bà nội thấy vậy bèn cười mắng co:
- Con bé
này ương bướng nhưng cũng tốt quá!
Văn Hạ nói với bà nội:
- Bà nội,
chạy sẽ về nhà cầu hôn Tô Mạch.
Thực ra, mọi người đều nên lạc quan để sống. Huống hồ,
cô là cô gái mạnh mẽ như vậy, cô muốn tất cả mọi người đều thấy, Văn Hạ cô đã
lấy một người đàn ông giống như hoàng tử. Cô là công chúa. Ai không phục thì
người đó cứ đến. Không thể cứ để mãi trong lòng, nên cố gắng phấn đấu vì tương
lai.
Hà Khanh đã quên mất bao nhiêu lần anh lái xe đến nhà
Cẩm Sắt. Thật ngốc! Cũng không biết thời niên thiếu anh từng đợi cô ở dưới nhà
bao nhiêu lần như vật để cùng cô đi học.
Lúc đó, vườn nở đầy hoa, hương thơm thoang thoảng.
Tiếng cười của người con gái vang lên như tiếng chuông bạc truyền đến tai mọi
người. Nó đem đến niềm vui cho họ, khiến họ cảm thấy đây là một buổi sáng tuyệt
đẹp!
Khi đó Cẩm Sắt rất vui rất xinh đẹp. Bây giờ Cẩm Sắt
luôn u sầu. Dù cho anh có che mưa chắn gió như thế nào thì cô cũng lựa chọn từ
bỏ. Thế nên anh chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô, nhớ về quá khứ và tiếc nuối tương
lai.
Anh phát hiện ra Cẩm Sắt thường xuyên đến quán cà phê
của Văn Hạ nên anh cũng thường xuyên “đi qua” đó. Anh ngồi ở cửa sổ nhìn cô.
Thi thoảng cô chau mày, mệt mỏi. Anh không thể đến bên an ủi cô như trước đây
nhưng cũng yên lòng.
Bản thân anh nghĩ, anh đang bị thứ gì đó giày vò. Anh
đã bao nhiêu lần tưởng tượng thời niên thiếu, anh đến trước mặt cô, nói với cô
rằng, em quay về đi. Nhưng anh phát hiện ra rằng, không biết là do mình đã già
hay là để ý quá nhiều thứ. Anh vẫn còn giữ quá nhiều thứ trong lòng và việc đó
khiến anh không thể kích động như ngày xưa được nữa. Thế nên có lúc anh chỉ có
thể nói về sự kích động của Văn Hạ. Anh cảm thấy nó có tác dụng rất lớn. Ít
nhất nó cũng khiến anh cảm thấy dù bất cứ hành động nào cũng có lý do của nó.
- Em nhận
ra là anh vốn không muốn ly hôn. Vậy đi tìm chị Cẩm Sắt nói chuyện không được
sao? Hai bên càng gây càng to chuyện. Thật đấy! Giống như em và Tô Mạch này.
Hai người cùng xấu tính, tranh cãi như hai con trâu húc nhau. Cuối cùng em
nghĩ, liệu có nên tiếp tục nữa không? Thế thì không thể làm như vậy. Tóm lại
luôn phải có một người cúi đầu. Hơn nữa, cúi đầu trước người mình yêu thì có gì
là mất mặt chứ? – Bình thường Văn Hạ cứ láu ta láu táu, dễ dàng kích động nhưng
nói lý cũng có đầu có đuôi, Hà Khanh nghe mà bàng hoàng.
- Nhưng
dù anh có cúi đầu thì cô ấy cũng không thèm nhìn lấy một cái. Anh phải làm thế
nào? – Hà Khanh tự nhiên lại bước theo dòng suy nghĩ của Văn Hạ mà không hề
phát hiện ra.
Văn Hạ trầm ngâm, thở dài nói:
- Anh vốn
không thể bỏ được lòng tự trọng của đàn ông. Nếu là Tô Mạch, chắc chắn anh ấy sẽ
bỏ lòng tự trọng xuống nước cầu xin em một lần khiến em vui muốn bay lên trời
vậy. Anh hãy tin em, anh cầu xin chị Cẩm Sắt