
Minh Ưu không như vậy, cô nên dừng bước, cậu ấy sẽ không bao giờ
thấy cô và cũng không thể theo cậu ta mãi được.
Chỉ có người con gái xinh đẹp như mặt trời giống Văn
Hạ mới có thể bước vào nỗi buồn chôn giấu trong lòng của cậu ấy thôi. Bản thân
cô không có khả năng này. Cuối cùng phải chia tay đau khổ thì chi bằng hãy bắt
đầu mỉm cười hạnh phúc. Cô không vĩ đại như vậy nhưng chỉ có điều cô đã chọn
một con đường thích hợp với mình.
Đặt nhà hàng, mua sắm đồ vật, đặt váy cưới, mọi việc
đều được tiến hành một cách nhanh chóng. Bà nội nói, Văn Hạ cũng giống như cháu
gái nên bà nội muốn tặng Văn Hạ một bộ váy cưới và đã mời một nhà thiết kế nổi
tiếng thiết kế. Văn Hạ cũng hạnh phúc trong tổ ấm của mình, nũng nịu bà nội
nói: Bà nội là người tốt nhất.
Thực ra cô là một cô gái rất biết hài lòng với những
gì mình có. Cô cảm thấy Tô Mạch là có tất cả. Tô Mạch thì sao? Niềm vui vây
quanh anh vì cấp trên vừa bổ nhiệm thăng chức cho anh lên làm Phó tổng giám
đốc. Bây giờ anh như người vui mừng đón xuân, song hỷ lâm môn.
Nói đến Khâu Tư, sau lần Tô Mạch nói sắp kết hôn, cô
ấy cũng bình tĩnh lại. Thực sự, cô ấy có sốc một chút. Điều ấy cũng là sự thực
không thể phủ nhận. Hoàng tử hoàn mỹ trong mắt cô ấy năm đó nói với cô ấy rằng,
anh sắp lấy người khác. Tuy cô ấy có thể cướp đi bạn trai của Văn Hạ nhưng cô
không thể cướp đi chồng của cô. Ít nhất cô ấy cũng biết đạo đức là như vậy.
Nhưng mỗi lần đi qua văn phòng của anh, cô ấy vẫn
không kìm nén được nhìn vào trong và nhớ đến bóng hình đang ngồi ở đó, giống
như anh luôn nhìn bóng lưng cô hồi trước vậy, bây giờ anh luôn quay lưng về
phía cô. Dù cô có theo đuổi thể nào cũng không được nhưng cô vẫn luôn giơ tay
ra muốn nắm lấy. Sự tranh giành, nỗi khát vọng đó giống như một người chết đuối
muốn bám lấy mấy tấm ván gỗ cuối cùng.
Hôm nay, Văn Hạ để cửa tiệm cho Mộc Du trông và hẹn
Cẩm Sắt đi dạo phố. Tự nhiên có rất nhiều thứ cần chuẩn bị cho đám cưới. Cô vẫn
thích tự mình đi chọn. Dạo phố là sở thích bẩm sinh của con gái mà.
Mệt rồi, họ ngồi nghỉ ăn kem. Đúng lúc đó có hai đứa
trẻ chạy qua không cẩn thận đâm vào người Cẩm Sắt. Văn Hạ vội vàng hỏi xem cô
ấy có sao không. Cẩm Sắt cười nói:
- Làm gì
có ai yếu đuối như thế chứ? – Thực ra từ lần trước, sau khi Cẩm Sắt vào viện,
sắc mặt cô ấy luôn rất tệ nhưng bác sĩ nói thật sự không phải do sức khỏe có
vấn đề mà là do áp lực trong lòng cô ấy quá lớn. Ngày nào trong đầu cũng nghĩ
quá nhiều chuyện thì sắc mặt sẽ không thể khá lên được. Nhưng dù Văn Hạ có
khuyên cô ấy thế nào thì dường như cũng đều không có tác dụng. Cô thật sự không
biết, rốt cuộc tại sao cô ấy lại làm khổ mình như thế?
- Xin lỗi
cô. Con tôi bất cẩn quá! – Mẹ đứa trẻ chạy đến kéo đứa trẻ xin lỗi. Tuy cô ấy
nói không phải lỗi của đứa trẻ nhưng ánh mắt yêu thương của cô khiến người khác
không khỏi ngưỡng mộ.
Cẩm Sắt mỉm cười miễn cưỡng, lắc đầu nói không sao. Cô
ấy muốn giơ tay ra vuốt mái tóc đen nhánh của đứa trẻ nhưng giơ được nửa chừng
thì dừng lại. Dường như trong lòng có thứ gì đó níu giữ.
Mẹ đứa trẻ dắt nó đi, vừa đi vừa dặn dò. Ánh mắt Cẩm
Sắt cứ thế nhìn theo họ đi rất xa, rất xa. Văn Hạ thấy Cẩm Sắt như vậy, trong
đầu lóe lên một ý nghĩ nhưng nó lại nhanh chóng biến mất.
Đi dạo
phố cả ngày, Văn Hạ cũng thấy mệt. Còn sắc mặt Cẩm Sắt từ sau khi gặp hai đứa
trẻ đó thì vẫn chưa khá trở lại. Văn Hạ cảm thấy có điều gì đó rất lạ nhưng cô
cũng chẳng thể căn vặn hỏi kỹ càng giữa đường phố này được. Sau khi chia tay
Cẩm Sắt, cô vội vàng về nhà. Trên đường về, cô có qua siêu thị mua ít đồ ăn để
tối nay làm một bữa thịnh soạn thưởng cho công sức của Tô Mạch và để chúc mừng
anh thăng chức. Thật không dễ gì. Anh đã phải làm việc vô cùng vất vả mới có
được thành quả đó.
Thành
tích đó một nửa là công sức của anh và cũng có một nửa là công sức của cô. Thế
nên mới nói, cô vẫn lựa chọn những món mình thích để thưởng cho công sức của
mình.
Cô còn
nhớ mình đã từng xem một cuốn sách có tên làHai
mươi mấy tuổi quyết định đời con gái của một tác giả người Hàn
Quốc. Lúc đó cũng là do người khác giới thiệu cho thì cô mới đọc. Nếu không thì
cô cũng không đọc đâu. Cô cũng chỉ đọc mỗi chương đầu tiên của cuốn sách này.
Cô nhớ rất rõ câu chuyện đầu tiên trong cuốn sách đó nói với các chị em rằng,
hãy làm cho mình có đôi tay của công chúa và đôi chân của nô tì. Cô hiểu câu đó
thế này, con gái phải ít làm việc nhà và thường xuyên đi dạo phố. Sau khi nghe
cô giải thích câu đó, Tô Mạch đã suýt nữa ngất.
Thực ra
so với loại sách có tính giáo dục khá cao thế này thì cô vẫn thích những cuốn
tiểu thuyết tình cảm dài lê thê hơn.
Tô Mạch
từng nói, tiểu thuyết tình cảm chỉ dạy hư con người. Vì Văn Hạ đọc tiểu thuyết
nên mới có một loạt những phản ứng không tốt như vậy.
Phản
ứng thứ nhất, cô luôn đem người đàn ông trong tiểu thuyết ra nói với Tô Mạch:
- Anh xem
đi, anh xem đi, người ta đối xử với vợ mình thế nào?
Phản
ứng thứ hai, khi Tô Mạch không thể đáp ứng yêu cầu thì cô gào to:
- Tô
Mạch, chúng ta thậ