
phố thì mọi người đều nghĩ
họ là hai chị em.
Mỗi lần Văn Hạ nghe người ta nói vậy thì đều cảm thấy
không vui, ngoái đầu hỏi mẹ cô, nói như vậy, mẹ trẻ hay con già đây? Người này
chẳng biết nói chuyện gì cả.
- Vẫn ổn
ạ. Có lẽ cũng sắp thu hồi lại vốn rồi. Bố mẹ có khỏe không ạ? – Văn Hạ cầm điện
thoại ngồi xổm bên ổ của Lu Lu tiếp tục trêu Hắc Hắc.
- Ừ! Bố
mẹ khỏe. Hạ Hạ, có lẽ con nên suy nghĩ… chuyện kết hôn đi.
- Tô Mạch
đã gọi điện cho mẹ rồi ạ? – Văn Hạ thông minh thật! Mẹ cô không đi làm, còn
tranh thủ thời gian để gọi điện, không phải là để nói chuyện riêng với cô về
việc kết hôn sao? Nghĩ một chút thì biết ngay đó là chiêu của Tô Mạch.
- Con
không cần biết là ai nói. Mẹ cảm thấy con nên kết hôn sớm một chút. Con không
chắc chắn với người ta sao?
- Ơ!
Không chắc đâu ạ. Con sợ Tô Mạch giết con lắm.
- Như vậy
đâu có được. Sớm muộn gì cũng phải lấy thôi. Lúc nào bố mẹ cũng lo nghĩ đến
chuyện này. Con mau để mẹ con bớt lo lắng đi.
- Được
rồi. Lấy, lấy ngay. Để con quay lại cầu hôn Tô Mạch. – Văn Hạ biết, đó là câu
răn dạy của mẹ cô. Từ nhỏ đến lớn, cô đều nghe lời mẹ. Hơn nữa, cô cảm thấy mẹ
mình nói cũng đúng. Sớm muộn gì cũng phải lấy. Lấy thì lấy vậy. Thấy Hắc Hắc
đáng yêu như vậy, cô bỗng nhiên không sợ chuyện lấy chồng sinh con nữa. Thậm
chí cô còn có chút mong đợi đứa con trong tương lai của mình. Đó sẽ là một
thiên thần cực kỳ đáng yêu.
Mẹ Văn Hạ là giáo viên dạy ngữ văn, cũng sắp đến tuổi
về hưu và không còn lên lớp nữa. Bà chuyển sang làm ở phòng công tác học sinh,
cũng thảnh thơi. Bà chỉ có mỗi cô con gái là Văn Hạ. Hồi trước, bà chỉ muốn cô
học xong đại học rồi về nhà ở bên cạnh cho bà yên tâm nhưng nào ngờ cô nha đầu
cố chấp đó lại bỏ đi theo Tô Mạch đến thành phố Cát Lâm ngàn dặm xa xôi. Lúc
đó, trong nhà như có đại chiến bùng phát, chủ yếu là giữa mẹ và Văn Hạ vì rốt
cuộc bố là đàn ông nên cách nghĩ không giống mẹ. Ông cảm thấy sẽ có ngày con
cái khôn lớn tung cánh bay nên dù không nỡ thì cũng không để lộ ra ngoài.
Văn Hạ còn nhớ rõ hồi đó có bài hát Ba
mẹ, không nói đến chuyện thanh điệu ra sao nhưng chỉ
riêng lời bài hát thì cô đã cảm thấy rất giống với tâm trạng của mình lúc đó.
Mẹ
Hôm đó mẹ vì con mà lặng lẽ khóc.
Mẹ có biết nó đã hóa thành nỗi đau nhỏ
giọt vào lòng con.
Mãi mãi con không thể nào quên được.
Mẹ nhìn con không nỡ rời xa.
Con sẽ không xa.
Bố.
Người từ nhỏ đến lớn che chở con nhiều
nhất.
Tại sao bố lại luôn cúi đầu?
Luôn hút thuốc không nói gì.
Lần này con một mình ra đi để tìm cuộc
sống khác.
Con yêu anh ấy.
Anh ấy là con bướm trong lòng con.
Bay vào lòng con kết thành kén.
Con không biết.
Phải cần bao lâu mới có thể gọi con tỉnh
dậy.
Tạo thành khúc ca Lương Sơn Bá – Chúc Anh
Đài.
Cô không thể nào so sánh được với Lương Sơn Bá và Chúc
Anh Đài. Tuy cô cảm thấy tình yêu của mình cũng rất cĩ đại nhưng không như đôi
uyên ương bươm bướm đó. Vì cô hi vọng, nếu thật sự có một ngày phải đối mặt với
sự sống và cái chết thì anh có thể nhìn cô bỏ đi. Cô luôn cố chấp cho rằng, như
vậy cô có thể mãi mãi ở trong lòng anh. Cô tin lời Tô Mạch nói: Đời này anh chỉ
yêu một mình em. Nhưng cô cũng hi vọng cô có thể đem giấc mơ của họ mà bỏ đi.
Mặc dù ích kỷ nhưng cô vẫn cố chấp giống như trẻ con
vậy.
Tô Mạch luôn nói:
- Cưng à,
không đâu. Ngày mai em đi thì anh cũng sẽ đi theo em.
Cô luôn nói:
- Tô
Mạch, em không vĩ đại nhưng nếu thật sự có ngày đó thì anh hãy sống cho tốt vì
dù em đi đâu thì em cũng sẽ luôn theo anh.
Nhưng bố mẹ luôn suy nghĩ cho con cái mình. Mẹ cô từng
thở dài nói:
- Con à,
con không thể bớt làm người khác lo lắng được sao? Khi con làm mẹ con sẽ biết
tấm lòng của mẹ đấy.
Thực ra dù cô chưa làm mẹ nhưng cô cũng có thể hiểu
được. Nhưng đối diện với tình yêu, đối diện với Tô Mạch thì điều gì cô cũng có
thể từ bỏ, kể cả là làm một đứa con bất hiếu, bởi từ nhỏ đến lớn, đó là lần đầu
tiên cô nổi loạn chống lại mẹ. Cô còn nhỏ, cô đã gào khóc, cầu xin mẹ:
- Mẹ, con
thật sự muốn ở bên anh ấy. Thật đấy.
Mẹ cô vừa thất vọng vừa đau lòng nhìn cô nói:
- Con đã
vì anh ta mà thay đổi thật nhiều. Văn Hạ kiêu kỳ trước đây đi đâu mất rồi?
Trước mặt anh ta, con trở nên thấp kém, thậm chí con còn không cảm thấy mình
nhỏ bé. Trong tình yêu của hai con, con chỉ nhìn thấy anh ta, con căn bản không
hề nhìn thấy mình. Như vậy có đáng không?
Lúc đó Văn Hạ chẳng nghĩ được gì, mắt đẫm lệ, kiên
định nói:
- Đáng ạ.
Vì hai từ này mà mẹ cô vẫn phải âm thầm chấp nhận. Thế
gian này làm gì có bố mẹ nào có thể quay lưng lại với con cái. Bà nói bà mặc kệ
cô nhưng bà đâu nỡ chứ. Sau khi Văn Hạ một mình rời đi, mẹ cô thường xuyên gọi
điện và dần dần quan hệ của họ bình thường trở lại.
Thêm nữa Tô Mạch hơi khó tính, hơi cố chấp và thi
thoảng cũng hơi gia trưởng nhưng chỉ là với Văn Hạ thôi. Thế nên anh càng dễ
dàng lấy được lòng bố mẹ Văn Hạ. Hai nhà cũng coi như là vui vẻ hòa hợp.
Thực