Hạ Mạch 86°

Hạ Mạch 86°

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322424

Bình chọn: 9.00/10/242 lượt.

ã, đau khổ.

- Con đi đâu sớm thế? – Minh Ưu vừa bước chân ra

khỏi cửa thì giọng nói mệt mỏi của bố vang lên phía sau. Mấy ngày

nay bố cứ đờ đẫn ở nhà, cứ đờ đẫn trong phòng mẹ không chịu ra nên

cậu muốn chạy trốn. Cậu không muốn chịu đựng nỗi đau này nữa.

- Ồ! Con đến chỗ anh Mèo con. – Minh Ưu vẫn trầm

lặng. Hoặc có thể nói là cậu chẳng có lý do gì để vứt bỏ sự

trầm lặng đó.

- Con nhớ về sớm nhé. Con…con đang yêu ư? – Minh

Chí Nguyên ngập ngừng nhưng vẫn hỏi cậu. Khi ông đi qua phòng Minh Ưu,

qua khe cửa, ông nhìn thấy cậu thẫn thờ ôm đôi vỏ gối đó. Thỉnh

thoảng cậu ngủ mơ có gọi một cái tên. Ông nghĩ nhất định là con trai

mình đang yêu.

Minh Ưu hơi giật mình ngẩng đầu lên nhìn ánh

mắt bố không lạnh lùng như thường ngày mà chỉ có sự quan tâm.

- Con thích cô gái nào thì dẫn về giới thiệu

với bố. Con cũng đã lớn rồi. Chuyện gì con cũng nên tự quyết định.

Bố đã già rồi. – Người đàn ông không chịu khuất phục trước tuổi tác

đã tự thửa nhận mình đã già. Đó là một đòn mạnh biết mấy. Người

mình yêu ra đi, trái tim cũng tan nát.

- Bố có yêu mẹ không? – Minh Ưu quay lại, xoay

người với tư cách là một người đàn ông chứ không phải là một đứa

trẻ đứng trước mặt bố, thật lòng hỏi.

Mắt Minh Chí Nguyên thoáng hiện lên sự kinh

ngạc. Hoặc có thể nói là ông chưa từng nghĩ cậu con trai yếu đuối

đó của mình sẽ chất vấn ông như vậy. Hoặc là ông chưa từng dám thật

sự đối mặt với câu hỏi này. Ông có yêu bà không?

- Bố có yêu mẹ không? Bố yêu mẹ thì sao bố

không về nhà? Bố yêu mẹ thì sao bố lại có người phụ nữ khác? Bố

yêu mẹ thì sao bố lại đẩy mẹ xuống cầu thang? Bố không yêu mẹ sao?

Bố không yêu mẹ thì tại sao hằng đêm bố lại đến phòng mẹ? Bố không

yêu mẹ thì tại sao khi mẹ mất đi, bố lại đau khổ như vậy? Bố có yêu

không? Bố có yêu không? – Trong giây lát, tâm trạng của Minh Ưu trở nên

kích động. Bao nhiêu năm nay, từ lúc sinh ra đến giờ, cuộc đối thoại

kịch liệt nhất giữa cậu và bố chính là lần này. Cậu vì mẹ mình

mà phục tùng. Nhưng mẹ không còn nữa nên cậu không còn lý do gì phục

tùng.

Những câu nói này của cậu dồn ép khiến cho

mặt Minh Chí Nguyên trắng bệch. Đúng vậy. Ông có yêu bà không? Ông

không yêu bà ư? Hai câu nói đó cứ quay vòng trong đầu ông. Ông bấm chặt

tay vào ghế sofa như sợ không cẩn thận mình có thể bị ngất.

Minh Ưu vốn không cần câu trả lời. Hoặc có thể

trong lòng cậu đã có câu trả lời. Không đợi bố cậu trả lời thì cậu

đã xoay người bỏ đi. Khi chân cậu sắp bước ra cửa thì cậu nghe thấy

giọng nói mạnh mẽ của bố:

- Bố yêu mẹ con nhưng mẹ con không yêu bố. Mẹ con

chỉ yêu nghệ thuật, yêu vẽ tranh của mẹ con. Mẹ con không chịu chia sẻ

chút tình yêu nào cho bố.

Minh Ưu không quay đầu lại mà chỉ buông một câu

khiến Minh Chí Nguyên ân hận suốt đời:

- Hai người đều sai. Mẹ yêu bố hơn tất cả mọi

thứ, còn bố cũng yêu mẹ nhưng hai người đều không chịu nhận thua nên

cuối cùng hai người mới thành ra như vậy. Khi con còn nhỏ, mẹ luôn

nói, bố là người đàn ông tuyệt vời nhất thế gian này bởi vì bố có

tình yêu của mẹ.

Văn Hạ thức dậy thu dọn nhà cửa, sắp xếp mọi

thứ. Cô chỉ muốn khi Tô Mạch trở về sẽ nhìn thấy nhà cửa sạch sẽ

ngăn nắp nhưng khi cô sang gõ cửa nhà Mèo con thì phát hiện ra một

mảnh giấy dán ở cửa.

Chị gái yêu quý!

Em đi du lịch mấy ngày. Vài hôm nữa

sẽ về. Chị ở nhà trông coi cửa tiệm nhé. Phải rồi, Mộc Du nói cô

ấy sẽ đến giúp chị đấy.


Mèo con đáng yêu của chị.

Văn Hạ gỡ mảnh giấy đó xuống, ngán ngẩm lắc

đầu. Rốt cuộc vẫn là trẻ con. Có điều bây giờ dù không có cậu, cô

cũng có thể tự chăm sóc mình và trông coi tốt cửa tiệm. Cô nhẹ

nhàng xoa cái bụng phẳng của mình cười nói:

- Ngoan nhé. Mẹ đi làm đây.

May mà cửa tiệm có Mộc Du giúp việc. Nếu không

thì cô sẽ bận tối tăm mặt mũi.

- Chị Văn Hạ, chị ngồi nghỉ một lát đi. Ở đây

đã có em rồi. Lát nữa chị em sẽ đến đây. – Mộc Du vừa bê cà phê vừa

dùng khuỷu tay huých nhẹ Văn Hạ đang lau bàn. Cô ấy đã nghe Cẩm Sắt

nói chuyện của Văn Hạ và Tô Mạch. Cô ấy biết tâm trạng cô không vui

nên sáng sớm đã chạy đến đây.

- Không sao. Chị lau nốt cái bàn này. Mèo con

đúng là đồ trẻ con. Máy tính xách tay vẫn còn vứt ở đây.

- Em thấy ngày nào cậu ta cũng gõ gõ cái gì đó.

– Mộc Du rất có hứng thú với nghề nghiệp của Mèo con.

- Chị cũng không biết. Cậu ấy có đưa chị xem

mấy lần nhưng chị vẫn chưa xem xong. Hình như là tiê


XtGem Forum catalog