
ạch của
cô, mỗi việc Tô Mạch làm, mỗi câu Tô Mạch nói, cô đều nhớ rất rõ.
Chỉ có điều là cô không biết Tô Mạch có nhớ hay không.
Tô Mạch thì sao? Năm ngày nay anh không về nhà
mà ở luôn công ty. Anh không thể về nhà bà nội, còn những nơi khác
thì anh không muốn đến. Anh chỉ có một ngôi nhà. Anh thật cố chấp khi
cho rằng, nơi nào không có Văn Hạ thì đó không thể gọi là nhà.
Nhưng anh không thể gạt bỏ được ý nghĩ là Văn
Hạ đã lừa dối anh. Thực ra, anh đã ngầm phát hiện ra Minh Ưu thích
Văn Hạ vì anh biết Minh Ưu có một thứ rất giống anh. Đó là sự cô
đơn.
Trước đây anh cũng rất cô đơn. Anh chẳng quan tâm
đến vật chất bên ngoài mà tự mình quyết định. Anh cảm thấy không ai
có thể hiểu được anh, không ai có thể bước vào trái tim anh. Mãi cho
đến khi gặp Văn Hạ. Cô như tia nắng mặt trời chiếu vào trái tim anh,
đưa anh thoát khỏi bóng đêm u tối của sự cô đơn. Còn Minh Ưu, chắc cậu
cũng có cảm giác giống vậy. Nhưng cậu ta làm vậy là không đúng vì
Văn Hạ là của Tô Mạch, chỉ là của mình anh thôi.
- Anh vẫn chưa đi ăn sao? – Khâu Tư lại đến cửa
phòng làm việc của Tô Mạch một lần nữa. Đêm đã khuya, đèn trong
phòng làm việc của Tô Mạch vẫn sáng. Cô ta biết, mấy hôm nay anh đều
ở công ty. Trông bộ dạng mệt mỏi của anh, cô ta không biết có nên vui
vì anh bỏ nhà đi hay là buồn vì thấy anh đau lòng. Thật đáng thương
nhưng cô ta vẫn muốn tiếp cận anh.
- Không. Anh không đói. – Tô Mạch khách sáo cự
tuyệt. Đương nhiên anh biết tấm lòng của Khâu Tư nhưng rất xin lỗi,
lòng anh đã sớm chứa đầy cô nàng xấu tính bé nhỏ đó rồi.
Khâu Tư vẫn chưa đi mà cố nán lại cửa phòng
một lát. Dường như cô ta đang chần chừ gì đó. Khoảng một phút sau, cô
ta bước vào, đứng bên Tô Mạch.
Người Khâu Tư vô tình chắn luồng ánh sáng của
đèn tạo thành một cái bóng che đống tài liệu của Tô Mạch nhưng anh
vẫn cúi đầu, không nhìn cô ta.
Dần dần anh cảm thấy tay cô ta chạm vào vai
mình, nhẹ nhàng.
- Khâu Tư! – Giọng Tô Mạch thoáng giận. Anh không
hề ngoái đầu lại nhìn nhưng anh cảm thấy tay cô ta cứng đờ giây lát
rồi lại đặt lên vai anh.
- Cảm ơn tình cảm em dành cho anh nhưng anh buộc
phải nói với em rằng, anh yêu Văn Hạ. – Giọng Tô Mạch mềm mại như làn
nước, dịu dàng như màn đêm.
- Tại sao? Kể cả khi cô ấy đã có người đàn ông
khác sao? – Giọng Khâu Tư rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có thể
cảm nhận được sự kìm nén cơn giận.
Tô Mạch bỗng đứng dậy. Tay Khâu Tư rơi xuống,
giống như trái tim cô ta rơi xuống đáy vực sâu.
Tô Mạch đi đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc,
nhìn bầu trời đêm mênh mông. Dường như anh đang tự nhủ với chính mình
nhưng lại giống như đang nói chuyện với cô ta, bao ngày qua anh luôn cố
gắng kìm nén nỗi đau trong tim, dù đối phương là ai thì lúc này anh
đều muốn nói:
- Em không hiểu Văn Hạ đâu. Cô ấy là đứa trẻ mà
nếu nói dối một chút thì cả đêm sẽ ngủ không ngon giấc. Cô ấy không
dám có tư cách gì với người khác. Có khi bị người khác nắm tay, cô
ấy cũng cho rằng mình đã có lỗi với anh. Trong tình yêu của bọn anh,
cô ấy đã hy sinh rất nhiều. Cô ấy đã đợi anh lâu như vậy, ngày nào
ngày nào cũng nói yêu anh. Tuy cô ấy không biết nấu cơm, không biết
giặt quần áo nhưng cô ấy mãi mãi là người con gái xinh đẹp nhất
trong lòng anh vì cô ấy đáng yêu, lương thiện. Cô ấy luôn biết nghĩ cho
anh. Nhiều lúc anh rất có lỗi, có lẽ tình yêu của anh không đủ bao
dung. Anh luôn sợ mất cô ấy vì anh biết, cô ấy không hiểu rõ sức hấp
dẫn của mình. Nhưng anh là một người đàn ông, anh biết cô ấy có sức
hấp dẫn lớn thế nào đối với đàn ông.
Tô Mạch rít điếu thuốc, thở ra một vòng khói
trắng. Khâu Tư nhìn người đàn ông u sầu giữa vòng khói thuốc như nghe
tiếng anh ăn năn. Chuyện gì thế này? Suy nghĩ của anh hoàn toàn không
giống như cô. Giống như ngày Văn Hạ mang cú sốc đến cho cô, tất cả
tội lỗi đều dồn cho cô. Cô chỉ cảm thấy đó là một người con gái
thông minh.
- Minh Ưu thích cô ấy cũng là điều bình thường.
Cô ấy không thích Minh Ưu đâu. Anh biết, có điều cô ấy phải an ủi cậu
ta nhưng hôm đó anh đã trách lầm cô ấy. Anh còn không về nhà, uống
rượu, không bảo vệ cô ấy. Sau khi bình tĩnh lại, anh mới hiểu rõ mọi
chuyện. Điều đó khiến cô ấy đau khổ biết bao vì anh lại một lần nữa
không ở bên cô ấy.
- Vậy tại sao anh không về nhà? – Khâu Tư càng
lúc càng không hiểu cách nghĩ của hai người này.
- Anh không dám. Anh sợ gặp cô ấy mà không biết
nói gì vì hôm đó anh đã sai. - Câu nói này của