
ác nhau. Bên phía quân đồng minh, bởi vì âm tiết chủ đạo của “Định Mệnh”
là ba dài một ngắn, lúc ấy mọi người gửi điện báo là dùng mã điện tín
Morse(2), mật mã này là đầu ngón tay dài dài của ông chấm ba chấm trên
bàn, lại thêm một dấu gạch ngang. Chấm, chấm, chấm, gạch, chứng tỏ là
chữ V, cũng chính là Victory thắng lợi, thể hiện niềm tin của Hitler của bọn họ tất sẽ thất bại. Nhưng cùng một thời gian, “Định Mệnh” cũng được Nazi sùng bái mọi mặt, là bởi vì Beethoven là người Aryan, “Định Mệnh”
của ông cũng mang đến thắng lợi cho bọn họ.”
(2) Mã Morse hay mã Moóc-xơ là một loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin điện báo. Mã Morse dùng một chuỗi đã được chuẩn hóa gồm các phần tử dài và ngắn để biểu diễn các chữ cái, chữ số, dấu chấm, và các kí tự đặc biệt của một thông điệp. Các phần từ ngắn và dài có thể được thể hiện bằng âm thanh, các dấu hay gạch, hoặc các xung, hoặc các kí hiệu tường được gọi là “chấm” và “gạch” hay “dot” và “dash” trong tiếng Anh.
“Đánh bản “Định Mệnh” đã nhiều năm, đến hôm nay mới biết được còn có
một cách nói như thế.” Bùi Khúc suy nghĩ một chút, bả vai lập tức chùn
xuống, “Vậy người có loại cá tính như em cũng không có sức sống gì đáng
nói rồi.”
“Dĩ nhiên không phải.”
Sâm Xuyên Quang mặc bộ độ phối đen trắng ổn thỏa, ghim măng sét và
khăn nơi miệng túi cũng hiện rõ màu cam tươi, chi tiết nho nhỏ này khiến cho bộ đồ kinh điển trở nên xinh đẹp lại hợp mốt. Song, gương mặt anh
xinh đẹp, khí chất trầm tĩnh, nhất là đôi mắt mù kia, hoàn toàn không có phù hoa phức tạp của người hiện đại. Tuy mặc bộ đồ tây cắt may tỉ mỉ,
lúc anh mỉm cười phong nhã vẫn như kiểu công tử quý tộc trước đây như
cũ.
“Phong cách trình diễn của Tiểu Khúc cũng giống với bản thân, kỳ ảo, rành mạch.”
Nghe thấy từ “rành mạch” kia, mắt Bùi Khúc nhanh chóng chớp vài cái,
nói chuyện cũng chậm hơn bình thường một chút: “Phải, phải không, em cảm thấy rằng… em nên đi xem thử chị nấu cơm.”
Cậu chạy vào phòng bếp nhanh như chớp.
Chẳng bao lâu, Bùi Thi xắn tay áo như cũ đi vào: “Tiểu Khúc muốn nấu cơm, em không lay chuyển được nó.”
Mắt Sâm Xuyên Quang hướng về phía cửa sổ, biểu cảm cả bộ mặt buông
lỏng nên có vẻ hiền hòa: “Đúng lúc, Tiểu Thi, em đến đây, anh có đồ cho
em.”
Bùi Thi nghi ngờ đến trước mặt anh. Anh lần tìm kéo tay cô, đưa một hộp CD thật dầy đặt vào lòng bàn tay cô.
Nhìn thấy tên Antonio Lucio Vivaldi (3) trên đó, đột nhiên mắt Bùi Thi trợn to:
(3) Аntoniо Vivaldi (Antonio Lucio Vivaldi; 4 tháng 3, 1678, Venice – 28 tháng 7, 1741, Viên) là nhà soạn nhạc, nghệ sĩ vĩ cầm, nhà sư phạm, chỉ huy dàn nhạc người Ý.Được học chơi vĩ cầm từ cha ông Jovanny Battista Vivaldi, nghệ sĩ vĩ cầm của nhà thờ thánh Marco. 1703 Vivaldi nhận chức danh linh mục. 1703-25 — nhà giáo, sau đó là chỉ huy dàn nhạc và dẫn đầu các buổi hòa nhạc, từ 1713 — dẫn đầu dàn nhạc và dàn đồng ca “dellа Pietа” ở Venezia,
“Đức cha tóc đỏ.”
“Tiểu Khúc nói em dự định cho tay đàn violin của em trình diễn bản
“Bốn Mùa”, đúng lúc cái này có CD của ông ta nên mang đến cho em. Cái
này gần như có tất cả bản nhạc nổi tiếng được trình diễn, đủ cả các loại trình diễn nhạc giao hưởng, đàn violin, piano.”
Vừa nhắc đến trận chung kết vô cùng cấp bách, hai mắt Bùi Thi bất
giác buông lỏng: “Bản nhạc bắt buộc trong vòng thứ nhất trận chung kết
là những bản nhạc của Paganini, Duyệt Duyệt chọn bản caprice 17, đến bây giờ cô ta kéo chẳng ra sao cả. Dù sao vòng đầu tiên cũng sẽ bị đánh
rớt, không phải phí tâm tư cho cô ta luyện bản Bốn Mùa nữa.”
“Thiếu gia Sâm Xuyên, anh đừng nghe chị nói nhảm.” Lúc này đến phiên
Bùi Khúc ló đầu ra, “Duyệt Duyệt luyện rất cực khổ, kéo rất hay, yều cầu của chị em với cô ta nghe giống như biến thái vậy.”
Mắt Sâm Xuyên Quang cong lên: “Anh biết, khi Tiểu Thi khích lệ một
người mới nói rõ là người này không có hy vọng. Cô ấy yêu cầu rất cao là bởi vì cô ấy có điều mong đợi vào người này.”
Bùi Thi nhún nhún vai, không quan tâm bọn họ nói thế nào, trực tiếp lấy CD ra đặt vào trong đầu đĩa.
Bản nhạc đầu tiên là Bốn Mùa, chương nhạc Xuân đầu tiên do bốn cây
đàn piano hợp tấu. So sánh với bản đàn violin cô nghe thường xuyên thì
bản này thiếu hoành tráng một chút, nhiều hơn chút nhẹ nhàng, nhưng vẫn
sinh động dạt dào, linh hoạt thoải mái, mang nét tươi vui trong lành của xuân về hoa nở, nghe nghe giống như ngay cả cành khô ngoài cửa sổ cũng
từ từ mọc ra lá non xanh.
Bùi Thi gật đầu gõ nhịp theo bản nhạc, thuận tiện cầm lấy hộp CD nhìn tên người trình diễn: “Bốn Mùa cũng là bậc thầy mà, trách sao lại hay
như vậy.”
Mặt Sâm Xuyên Quang mỉm cười, chẳng qua lẳng lặng “nhìn” cô.
Sau khi kết thúc bản nhạc đầu tiên là đến bản hòa tấu violin kinh
điển. Bùi Thi từ gật đầu gõ nhịp thành khẽ lắc lư thân thể: “Nếu Duyệt
Duyệt có thể luyện đến trình độ này thì tốt rồi.”
Khúc độc tấu nhanh chương nhạc đầu tiên của violin nhanh chóng xuất
hiện, Bùi Thi bắt đầu đưa ngón tay giơ lên theo nhịp: “Thật là hay.”
Lúc âm nhạc hơi yên tĩnh, cuối cùng Sâm Xuyên Quang khẽ nói: “Tiểu
Thi thật sự rất thích đàn violin