
chiều. Hai người cảnh giới cao mà!
[6'> Câu thơ trong bài Thước Kiều Tiên của Tần Quán, bản dịch: Nguyễn Xuân Tảo.
- Cậu biến đi. – Gia Hàng trợn mắt. – Đưa mình đi mua giường, tiền cậu trả một nửa.
- Tại sao? – Ninh Mông nhảy dựng lên như con hổ cái.
- Trật tự! – Gia Hàng suỵt một tiếng, cẩn thận nhìn ra ngoài. – Mình đi rồi, cái giường đó để lại cho cậu, được chưa nào!
Ninh Mông ngẫm nghĩ, thấy cũng hợp lý:
- Được! Mua giường xong mình đưa cậu đi tập yoga.
Họ tới tiệm Gia dụng tiện nghi mua giường.
Theo cẩm nang mua sắm, hai cô gái đi thẳng vào khu phòng ở. Rõ là mua đồ cỡ
lớn, Gia Hàng lại còn đẩy xe hàng. Cô vịn vào xe, lấy đà hai bước rồi đu lên tay cầm trượt một đoạn, xe dừng lại, cô lại hào hứng chạy đà hai
bước rồi đu lên.
Ninh Mông chịu hết nổi, duy trì khoảng cách năm mét với Gia Hàng, vờ như không quen biết gì con heo đó.
Chỉ ngủ tạm thời, chọn cái nào tiện nhất là được. Gia Hàng mua một chiếc
giường đơn bằng gỗ. Vừa quay người lại, cô nhìn thấy ngay một chiếc
giường trẻ em rất đẹp, có song rào bốn phía, vân gỗ tự nhiên, trông rất
an toàn và thiên nhiên.
Cô bất giác hình dung ra hình ảnh Tiểu
Phàm Phàm nằm ngủ trên đó. Đầu tiên là nằm thẳng, sau đó lẫy một cái, úp sấp mặt xuống, một lát sau lại nằm nghiêng, khuôn mặt nhỏ lún trên
chiếc gối mềm mại, mắt nhắm chặt, miệng mút chùn chụt như đang bú sữa.
Cô bật cười thành tiếng.
- Heo, cậu không định mua cái giường này đấy chứ? – Quẹt thẻ xong, Ninh Mông bước tới.
- Đây là giường em bé hiệu Hanks, dịp Tết chúng tôi có chương trình
khuyến mại. Mua một cái cho bé cưng đi! – Cô nhân viên bán hàng nhiệt
tình giới thiệu với Ninh Mông.
Mặt Ninh Mông thoắt tái xanh, gào lên như thể vừa bị lăng mạ khủng khiếp:
- Trông tôi giống phụ nữ có con lắm à?
Cô nhân viên đỏ mặt:
- Không phải ạ, ý tôi là bây giờ mua thì rất tiết kiệm.
- Tiết kiệm thì phải mua sao? Cô có bị dở hơi không đấy?
- Thưa chị, chị không mua cũng được, xin đừng chửi người khác. – Cô nhân viên cuống lên.
Ninh Mông chỉ thẳng vào mũi cô ta:
- Gọi tôi là cô, tôi không phải là chị.
Giọng cậu ta quá chói tai, mọi người xung quanh không hiểu gì đều lần lượt qua về phía này.
Gia Hàng kéo cậu ta ra khỏi đại sảnh, cười chảy cả nước mắt.
Ninh Mông hậm hực lườm cô, sau đó cũng cười:
- Heo, cậu nói xem, mình chỉ hơn cậu có một tuổi thôi, trông mình già hơn hẳn cậu à?
- Không phải là trông già, nhưng cậu nữ tính quá, toàn thân phát ra hào quang đầy mẫu tính, khiến người ta hiểu nhầm.
- Xì, không nói chuyện được với cậu. – Ninh Mông đá thẳng Gia Hàng vào xe.
Gia Hàng ngoái đầu lại nhìn, thầm nghĩ nếu năm mới có khuyến mại thật, có
thể mua chiếc đó cho Tiểu Phàm Phàm. Tiểu Phàm Phàm là con trai, cần cho tự lập sớm, không thể cứ chiếm giường thủ trưởng mãi được.
Giường của thủ trưởng sau này phải dành một nửa cho…
Cô tì tay vào cằm, nghiêng đầu tưởng tượng xem người đó sẽ trông như thế nào.
Nhất định phải xinh đẹp như trăng rằm, mới có thể xứng với thủ trưởng lung linh như sao sáng.
Tới phòng tập yoga, thay quần áo đi vào, đã có ba bốn cô gái ở trong đó.
- Lần đầu đến không thu tiền, để cậu cảm nhận trước đã, sau này cậu thích rồi thì sẽ làm thẻ hội viên. – Ninh Mông vứt một cái đệm ngồi cho Gia
Hàng.
- Mình làm thẻ hội viên thì cậu có được phần trăm không?
Mấy hội viên đang đung đưa vai và gập eo theo tiếng nhạc, coi như khởi động.
- Thô bỉ! – Ninh Mông trợn mắt.
- Cậu nhiệt tình quá mức khiến mình không thể không nghĩ thế.
Gia Hàng cười. Ngoài chơi bóng, những môn vận động khác cô chỉ hứng thú
bình thường. Cô lại không phải ra phố xin ăn, tập gác chân lên đầu làm
cái quái gì?
Nhạc nổi lên, mọi người chuyển sang trạng thái hết
sức yên tĩnh, Gia Hàng hít sâu một hơi, thả lỏng theo tiếng nhạc, sau đó hít thở, bóp bụng, tưởng tượng mình đang đứng bên bờ biển xanh thăm
thẳm, bên những dãi núi xanh rì, tắm mình trong ánh nắng, để những cơn
gió ngàn gột rửa bụi trần. Không khí trong lành, hoa rừng thơm ngát…
Tiếng chuông điện thoại phá hoại không khí khiến mọi người bừng tỉnh khỏi cõi mơ.
Mặt giáo viên sa sầm, học viên xì xào.
Gia Hàng cười gượng, ko kịp rút điện thoại, bật dậy cầm túi chạy vọt ra ngoài.
Chạy tới cầu thang bộ, ngoái lại đằng sau, xác định bên trong không nghe thấy gì mới rút điện thoại ra:
- A lô.
Cô hạ giọng thật thấp, nghe như đang nói thầm.
- Gia Hàng? – Trác Thiệu Hoa hỏi một cách không chắc chắn lắm.
- Là em, là em. Anh… tìm em có chuyện gì? – Gia Hàng ngồi thụp xuống, cuống cuồng bịt ống nghe.
- Em đang ở đâu?
- Phòng tập yoga. Anh hại em suýt chút nữa bị vạn tiễn xuyên tâm rồi.
Đáy mắt Trác Thiệu Hoa gợn lên ý cười:
- Vậy thì xin lỗi. Hôm nay là cuối tuần.
- Vâng. – Cô biết!
- Ngày mai là thứ Bảy.
Một tuần rồi không gặp.
Gia Hàng đợi xem câu sau của thủ trưởng có phải là “Ngày kia là Chủ nhật”.
- Thứ Bảy Phàm Phàm đi tiêm phòng, ở bệnh viện Nhi.
Cô chưa đọc tin nhắn đó sao?
- Vâng!
Cầu thang bộ không có hơi ấm, không biết gió từ đâu thổi tới, âm u lạnh
lẽo, cô ôm choàng hai vai vì lạnh. Đợi một lát, thủ trưởng không n