The Soda Pop
Hái Sao

Hái Sao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322260

Bình chọn: 9.00/10/226 lượt.

ói gì

thêm, hình như đang đợi cô nói tiếp.

- Anh đang đi làm ạ? – Cô đành lịch sự hỏi ngược lại.

- Anh ở trường bắn.

- Trường bắn? Anh biết bắn súng à? – Gia Hàng kích động.

- Thứ Sáu hàng tuần anh đều đến trường bắn bắn súng.

- Anh dùng súng gì?

- Anh dùng súng bán tự động, đường kính chín ly, sáu viên đạn, thân súng

khá nhẹ, dễ cầm, có thể đối phó với đối thủ mặc áo chống đạn trong vòng

năm mươi mét.

- Oa… Em cảm thấy hơi sùng bái anh rồi đấy. – Gia Hàng không kìm chế được thốt lên.

- Em thích bắn súng à?

Bắc Kinh có mấy trường bắn tư nhân, trường bắn Bắc Kinh ở chân núi Tây Sơn

là căn cứ của đội tuyển bắn súng và bắn tên Trung Quốc, cũng mở cửa cho

người ngoài.

- Em không biết nữa, em chưa từng sờ vào khẩu súng, nhưng cảm giác rất hoành tráng. Anh có phải là tay súng thiện xạ không?

- Không. – Anh hoạt động trong lĩnh vực chủ công trong quân đội, coi như là quan văn.

- Vậy anh tập luyện nhiều vào. Thiện xạ mới đẹp trai làm sao! Nếu…

- Lát nữa anh gọi lại cho em.

Trác Thiệu Hoa đột nhiên cúp máy, Gia Hàng chìm đắm trong mơ tưởng của mình, không nghe rõ anh nói gì.

Trác Thiệu Hoa tháo kính mát xuống, đứng nghiêm giơ tay chào.

Ông Trác Minh nghiêm nghị gật đầu. Ba quân[7'> sắp chuẩn bị diễn tập quân

sự, ông tới trường bắn thị sát, tình cờ nhìn thấy một bóng dánh quen

thuộc. Kính râm còn chưa bỏ ra, đứng bên ngoài gọi điện cho ai mà cười

sảng khoái như vậy.

[7'> Chỉ lục quân, không quân và hải quân.

Những người đi cùng biết ý vào trường bắn trước, mỗi người cầm lấy một cây súng để bắn.

Không còn người ngoài, vẻ mặt ông Trác Minh thoáng thả lỏng.

- Bố mẹ dạo này vẫn khỏe chứ ạ? – Trác Thiệu Hoa vẫn giữ nguyên tư thế nghiêm của quân nhân.

- Vẫn vậy.

Giọng nói lạnh nhạt, thoáng chút trách móc. Thằng bé này ngang ngạnh, hai tháng nay không về nhà, điện thoại cũng ít gọi.

- Phàm Phàm được hai tháng năm ngày rồi, tăng ba cân so với lúc mới đẻ,

bây giờ mặc nhiều quần áo, thím Đường bảo bế nó rất vất vả.

- Ồ!

Giống thằng bé lúc nhỏ.

- Công việc của mẹ thuận lợi chứ ạ?

- Vẫn tất bật với mấy cái cây cổ miếu cổ, vẫn vậy thôi. Kỳ binh mạng triển khai thế nào?

- Công việc chuẩn bị đã sắp kết thúc, nhân sự cơ bản đã sắp xếp xong. Mấy lần hacker tấn công mạng quân sự, đều bị đẩy lùi thành công. Trước mắt

là như vậy.

- Cấp trên hết sức xem trọng mảng này, con phải cố gắng một chút.

- Rõ!

Trác Thiệu Hoa lại hành lễ một lần nữa.

Ông Trác Minh liếc anh, không nói gì thêm, bước qua anh tiến vào trường bắn.

Trác Thiệu Hoa ngoảnh đầu lại, trong bóng chiều nhập nhoạng, tóc bố anh hình như đã bạc đi không ít.

Cạnh trường bắn là phòng tắm, anh tắm một cái rồi bước ra, bấm số máy của Gia Hàng. Tắt máy.

Chiếc xe vừa ra khỏi cổng trường bắn thì Thành Công gọi điện tới.

- Thiệu Hoa, tối nay có bận không? Nếu không bận thì đi chơi tennis trong nhà?

Anh thoáng trầm ngâm, hình như đã lâu rồi chưa tụ tập với Thành Công. Hôm

nay tuy vừa mới vận động, nhưng thể lực chẳng tiêu hao mấy, đi thì đi!

- Tôi về thay quần áo rồi tới tìm cậu.

- OK!

Anh và Thành Công đều là hội viên Hội quán thể thao, có ngăn tủ riêng để đồ thể thao và vợt. Mặc đồ thể thao bước vào Hội quán, cảm giác có rất

nhiều ánh mắt nhìn theo. Anh không phải là người thích thể hiện.

Anh thay chiếc áo khoác màu xanh thẫm, đi tới Hội quán, Thành Công đã tới, đứng từ xa vẫy tay với anh.

Trong Hội quán ấm áp như mùa xuân, có nhà ăn và quán trà, có cả phòng nghỉ, cả một chuỗi dịch vụ.

Họ vừa trò chuyện vừa đi vào bên trong, phòng tennis ở góc trong cùng. Lúc đi qua hồ bơi, anh nghe thấy Thành Công huýt sáo hai tiếng.

- Thiệu Hoa, cậu dắt theo người đấy à? – Thành Công nhếch mép tỏ vẻ thấu hiểu.

Anh nhìn Thành Công, rồi nhìn theo ánh mắt cậu ta.

Trong hồ bơi không nhiều người, đang bơi trong đó là mấy cậu thiếu gia nhà

giàu nức tiếng kinh thành, bọn họ bơi vài vòng rồi lên bờ uống nước.

Gần đó đặt hai chiếc ghế dựa, hai cô gái quấn khăn tắm đang ngồi trên đó,

bốn con mắt hau háu nhìn theo mấy chàng thiếu gia, không hề che giấu vẻ

mặt ăn đậu phụ.

Mặt Trác Thiệu Hoa tối sầm lại. - Heo, mình cho cậu hay, chỗ này toàn là rùa vàng xịn hàng thật giá thật cả đấy, cậu đừng mất công nhờ người hỏi han, tuyệt đối đừng có mắc lừa.

Ninh Mông hất cái cằm nhọn lên, duy trì tư thế thật nhã nhặn, đề phòng mấy chàng rùa vàng liếc qua đây.

- Cũng chưa chắc!

Gia Hàng không thể đồng tình, bọn họ chính là hai món hàng giả chất lượng

kém đây. Với họ, chi phí vào cửa hội quán này là những con số khổng lồ,

chỉ vào bơi mấy vòng, đánh mấy trận bóng thôi, chẳng kiếm tiền hay đẻ ra tiền được, chẳng hiểu tại sao lại đắt đến thế. Ninh Mông nói đó là đẳng cấp, cô thừa nhận cô không hợp với kiểu này. Ninh Mông mặt dày nài nỉ

cô giáo yoga dẫn họ vào tham quan, cô giáo đang yêu một anh quản lý ở

đây nên có thể ra vào tự do.

- Cậu nhìn cơ bắp của anh chàng kia

kìa, mặc quần áo vào thì nho nhã thư sinh, cởi ra thì ngon lành như vậy. Đây mới đích thì là giai đẹp. Đàn ông mà cơ bắp như Arnold[1'> cứ cảm

giác như đầu óc ngu si tứ chi phát triển ấy, mình c