
ều thứ Bảy
hằng tuần, Thư Lộ và Gia Tu vẫn xúc tiến những cuộc hẹn hò đầy lãng mạn
trên băng ghế dư dật chỗ ngồi của thư viện. Nom vẻ mặt tập trung cao độ
của Gia Tu, cái tính xốc nổi trong cô dần dịu đi. Tuy chưa xác định nổi
thực tâm mình muốn gì, cần phải làm gì, nhưng rồi anh sẽ nói cho cô chứ
nhỉ?
Nếu thời gian ngừng trôi tại giây phút này, phải chăng họ sẽ giống như hai bức tượng im lìm bất động?
Thư Lộ len lén giẫm chân mình lên chân anh. Có thế, họ mới giống hai bức tượng đá không một li cách rời.
Thấm thoắt đã bước sang tháng Tám năm 2000, cuối cùng đôi vợ chồng
son cũng có được kỳ nghỉ để dành cho tuần trăng mật. Chuyến bay khởi
hành từ Thượng Hải tới Singapore cất cánh trong cái nắng rực rỡ. Ôm tâm
trạng háo hức trong lòng, Thư Lộ hớn hở lật giở cuốn tạp chí trên máy
bay, nhưng chẳng chữ nào len nổi vào đầu, bởi ánh mắt cô đã dành trọn
cho tấm ảnh đại dương xanh ngắt một màu mất rồi còn đâu. Nhoáng cái anh
già đã lăn ra ngủ, cuộc sống bay qua bay lại chẳng lạ lẫm gì với anh,
sân bay dường như đã trở thành một phần trong cuộc đời anh.
Tại sân bay Changi, đập vào mắt Thư Lộ là đủ mọi màu da và quốc tịch, nào là người Gia-va, người Ấn Độ, người Malaysia, người Hoa, người Châu âu, người Úc, dù lúc đó đã là mười giờ tối, dòng người vẫn thong dong
kéo lê hành lý. Đích đến của họ là đảo Bali.
Cổng sân bay đi Bali đứng chật ních người, từ những đôi tình nhân đến những cặp vợ chồng, hay đại gia đình cùng nhau đi du lịch. Thư Lộ ngó
sang anh già đứng cạnh bên vẫn đang ngáp ngắn ngáp dài, dường như phút
chợp mắt mới rồi chả thấm vào đâu.
Gần nửa đêm, họ mới tới Denpasar. Cổng ra của sân bay đông nghịt
người tới đón du khách. Họ cầm trên tay những mảnh giấy đủ kích cỡ, giơ
quá đỉnh đầu, bên trên viết tên khách sạn, tên người cần đón, tên công
ty, vân vân. Hai người kéo vali to đùng, tìm kiếm rất lâu trong biển
người mới thấy tấm biển viết “Mr & Mrs Pay”.
Dưới bầu trời oi ả, Thư Lộ ngửi thấy một hương vị ngọt ngào. Cô háo
hức đến nỗi toan nhảy cẫng lên, nhưng chính vào lúc đó, cô manh nha cảm
nhận được điều gì đó, liền ngoảnh đầu ngó đông ngó tây trong đám đông
rối ren.
Đảo mắt mấy lần song chẳng thấy gì lạ, thế mà trái tim vẫn nhộn
nhạo với những nhịp đập dữ dội. Gia Tu xoa đầu cô, như muốn hỏi: em làm sao thế. Cô mỉm cười, khoác tay anh, rồi chợt nhớ ra bọn họ đang đi hưởng tuần trăng mật cơ mà.
Sáng sớm hôm sau tỉnh giấc, Thư Lộ hơi thất vọng một tẹo, nước biển ở đây chẳng xanh rờn như trong tấm ảnh gì cả, bãi cát thì chả trắng ngần
mềm mịn gì cho cam, đội ngũ bán hàng rong trên bãi biển lúc nào cũng
nhăm nhăm đuổi theo du khách để chèo kéo mua kính bơi.
Hai người đi tham quan chùa chiền trong vùng, có một ngôi đền được
dựng giữa biển, nhìn cửa nào cũng giống toà bảo tháp bị chẻ làm đôi, mà
tiếng Anh của người bản địa cô hầu như chẳng hiểu mấy.
- Em không thích nơi này à?
Lúc ăn cơm trưa, Gia Tu liền hỏi.
Thư Lộ ngẩng đầu nhìn anh ra chiều hoang mang, cô luôn sắm vẻ hớn hở hưởng thụ cơ mà, nhẽ nào bị anh bắt quả tang.
Gia Tu tủm tỉm mỉm cười, song không phải bởi anh thấy đắc ý vì nắm
được nỗi thất vọng cô đang cố tình giấu giếm. Anh vẫn ung dung như
thường, gió biển đánh rối tóc anh, anh nhẹ nhàng nói:
- Rồi em sẽ thích.
Sang đến ngày thứ ba, họ chuyển sang căn biệt thự trên núi ở Ubud,
rất nhanh Thư Lộ đã mê mệt nơi đây. Họ chẳng đi đâu cả, chỉ ngồi tâm sự, đọc sách và bơi, sau đó ôm nhau ngủ khì khi đêm về.
Một sớm, Thư Lộ bắt quả tang anh già ngồi vẽ vời ngoài ban công. Cô
tiến lại gần, thấy cảnh núi non sặc sỡ trong bức hoạ, cô liền hỏi:
- Em không biết là anh còn rành cả món vẽ vời đấy.
- Hồi nhỏ, anh từng mơ trở thành hoạ sĩ… nói đúng hơn là, hoạ sĩ truyện tranh.
- … Nhưng em đâu có thấy máu nghệ thuật trên người anh đâu.
Phớt lờ giọng điệu của cô, anh vẫn nói:
- Hồi cấp ba, anh mê Astro Boy lắm.
- Thì ra lần trước, tập tranh em tìm thấy trong thư phòng là của anh à?
Giờ Thư Lộ mới chợt vỡ lẽ. Mấy bức tranh đó, bức nào cũng sặc sỡ xanh đỏ tím vàng như thể nếu không tận dụng mọi màu sắc thì sẽ uổng phí tiền mua bút vậy.
- Có lúc… – Cô hơi nhát gừng: – Anh khiến em ngạc nhiên đấy.
Gia Tu không ngoái lại, anh vẫn chăm chú rê bút chì màu trên tờ giấy trắng:
- Mặt này của anh hấp dẫn em, có được tính như vậy không?
Thư Lộ nghiêm túc cân nhắc rồi nói:
- Chắc rồi… Anh khác xa tất cả những người đàn ông em quen.
Gia Tu phì cười quay đầu nhìn cô:
- Này nhóc, em thì quen được mấy gã hả.
Thư Lộ ôm cổ anh, phật ý nói:
- Đừng có khinh em, con trai theo đuổi em phải xếp hàng từ tháp Đông Phương Minh Châu cho tới cảng Thập Lục Phố đấy.
Anh tủm tỉm cười.
- Hỏi khí không phải chứ, có phải sáng nào họ cũng gây tắc nghẽn ở hầm Diên An không?
Thư Lộ sờ soạn râu ria trên mặt anh, bất giác, cô không dám tin người đàn ông này đã thuộc về mình:
- Anh lúc nào cũng bình tĩnh, lúc nào cũng biết mình phải làm gì, không nên làm gì.
Anh nguýt cô một cái, đoạn buông tiếng “ờ”, cho phép cô tiếp tục nói.
- Anh thông minh và có trách nhiệm. – Thấy anh mỉm cư