
của cô là không cần kịch bản mà vẫn có thể đối đáp
thoải mái cùng đồng nghiệp dẫn cùng trước micro.
- Cảm ơn bạn. – Lạc Lạc cười bổ sung: – Nói thực mình cũng nghĩ vậy đó.
- Nhiệt liệt nghênh đón đồng nghiệp mới, song chúng ta cũng không thể quên cô bạn cũ được. Mấy ngày trước tôi vừa nhận được thư của Tiểu Man. Các bạn nghe đài yêu quý Tiểu Man hẳn rất muốn biết tình hình hiện giờ
của cô ấy, sau đây chúng ta hãy cùng xem Tiểu Man viết gì trong thư.
Lạc Lạc chống đầu, mắt háo hứng nhìn Thư Lộ nhấc tờ giấy màu vàng nhạt xếp trên cùng, đoạn hăng hái đọc:
“Gửi Thư Lộ:
Lâu rồi không gặp, cậu khoẻ chứ? Tớ vẫn ổn.
Vậy là tớ đã xa Thượng Hải, xa cậu, xa các bạn thính giả yêu quý
của chúng ta đã được một năm rồi, nhiều khi đến chính tớ cũng không tin
thời gian lại trôi qua nhanh đến vậy.
Một năm trước, tớ đã có một quyết định vô cùng khó khăn, vì theo
đuổi tình yêu đích thực mà trái tim luôn khao khát, tớ đã bỏ lại tất cả
để đặt chân sang Pháp. May thay, tớ bỏ ra nhiều thứ, song cũng gặt hái
được không ít. Một năm qua, tớ đã trở lại với trường học, trau dồi vốn
tiếng Pháp hạn hẹp của tớ, trong cuộc sống, tớ đã học được cách bảo vệ
người mình yêu. Giờ đây tớ thấy vô cùng mãn nguyện.
Tớ vẫn đến thư viện thành phố thường xuyên, cốt tìm đọc sách văn
học Trung quốc. Tuy đọc sách không còn là công việc chính của tớ nữa
rồi, nhưng nó đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống.
Chính cậu và các bạn thính giả đã dạy tớ điều này, tớ nghĩ vậy. Những
ngày mưa, tớ lên sân phơi của chung cư, hoặc xuống quán cà phê dưới nhà, vừa nhấm nháp sô cô la nóng vừa lần mò câu chữ. Điều đó gợi tớ nhớ lại
quãng thời gian có cậu và các bạn thính giả ở bên, dường như tớ đã quay
lại Thượng Hải, quay về với các cậu. Dạo gần đây, thư viện vừa về một lô sách mới, nhưng cậu có thể tưởng tượng, thực ra đều là sách xuất bản từ một, hai năm trước ở Trung quốc. Tớ đã đọc “Vũ điệu trên nước”[1'> và thích vô cùng, tớ đoán có lẽ cậu đã đọc qua cuốn này từ lâu.
Dạo gần đây, cậu đã đọc những gì?
…”
Thư Lộ đặt bức thư trong tay xuống, mỉm cười nhìn nét chữ đong đầy
hạnh phúc của Tiểu Man, thực lòng cô mừng thay cho bạn. Cô ấy có lòng
dũng cảm dám bỏ ra tất cả để đạt được tất cả. Từ tận thâm tâm mình, Thư
Lộ thấy ngưỡng mộ Tiểu Man.
Lạc Lạc tiếp lời cô với chất giọng nhẹ nhàng ấm áp:
- Không ngờ cô nàng Tiểu Man bất cần của chúng ta cũng có khía cạnh
tinh tế đến vậy, hay là do đã lên chức mẹ nhỉ? Về vấn đề này, chúng tôi
sẽ đọc tiếp thư của Tiểu Man vào số sau. Còn bây giờ, chúng ta hãy cùng
xem Vũ điệu trên sóng một cuốn sách nói về đợi chờ mà Tiểu Man vừa nhắc đến.
oOo
Bây giờ nhớ lại, đám cưới diễn ra tháng Năm năm 2000 đã chẳng để lại
ấn tượng gì cho Thư Lộ. Song việc quay mòng mọng theo chỉ thị của tất cả mọi người lại khiến cô ghi nhớ sâu sắc, bởi nó khác xa với hôn lễ lãng
mạn trong mơ của cô. Mãi tới khi quăng bó hoa bách hợp trắng trong tay,
cô mới thực sự cảm nhận được khung cảnh của buổi lễ, một tiệc cưới thuộc về riêng mình cô và Gia Tu.
Ngày thứ ba sau khi Gia Tu quay về, họ liền tới cục dân chính đăng ký kết hôn. Bà cụ đeo kính lão chật vật đối chiếu chứng minh thư, hộ khẩu
và giấy chứng nhận độc thân của hai người. Chẳng rõ mau hay chóng, sau
đó bà cụ ngẩng lên cười nói:
- Chúc mừng cô cậu!
Khi bà ấy nhoẻn cười, mặt có hai vết nhăn sâu hoắm và lộ ra hàm răng xỉn vàng.
Hôm đó, Gia Tu và cô tới tiệm đồ cưới chọn ảnh. Và đúng như Gia Tu
từng nói, hai người lên ảnh quả nhiên không khác là bao so với tấm ảnh
cưới đăng trên báo của nữ hoàng Elizabeth đệ nhị và thân vương Philip.
Tấm sau cùng trong album chộp đúng lúc Thư Lộ đang phì cười.
- Em thấy… – Gia Tu lúng búng nói: – Trông anh có cứng nhắc quá không nhỉ?
Thư Lộ trợn mắt nhìn anh:
- Có lúc nào mà anh không cứng nhắc?
Anh già sửng sốt ra mặt, đoạn ngó dáo dác khắp phía, xác định xung quanh không ai mới khẽ nói:
- Lúc trên giường anh cũng cứng nhắc lắm à?
- …
Thư Lộ quay phắt đầu đi, từ chối đưa ra câu trả lời.
Còn trên thực tế, cô lại nghĩ, anh già phải nói là quá cuồng nhiệt ấy chứ.
Cuối tuần đó, hai người đi mua giường mới, gọi là hoàn thành công
việc trang trí phòng tân hôn. Cùng với hôn lễ đang tới gần, cái cảm giác bất an căng thẳng luôn khiến Thư Lộ phiền não cũng giảm dần. Hằng đêm,
lòng cô luôn bình yên đến lạ kỳ, dường như người sắp lên xe hoa về nhà
chồng không phải mình vậy. Thái độ ba mẹ cô không căng như đận đám cưới Thư Linh. Buổi tối trước hôm đón dâu ba ngày, ba tìm cô nói chuyện. Nói xong, ông nhìn cô đầy hiên từ, nhẹ nhàng xoa đầu cô con gái, lâu lắm
rồi kể từ cái hồi tốt nghiệp trung học, chuyện này chưa hề lập lại. Bỗng cô thấy thất vọng, bởi trước lúc chị đi lấy chồng, ba mẹ dặn dò chị rất lâu. Tuy cô một mực không dám khẳng định, nhưng thực lòng cô cảm thấy
ba mẹ thiên vị chị nhiều hơn.
Hôn lễ diễn ra đơn giản mà trang trọng, nụ cười nở trên môi cô mọi
lúc mọi nơi. Khách đến rồi về, trong đầu cô vẫn một khoảng trống rỗng.
Lúc Gia Tu luồn chi