
ếc nhẫn vào ngón tay cô, mắt cô dán vào mặt đá lộng
lẫy đính trên nhẫn. Nhớ dạo bé, từng trốn đi chơi để rồi bị ba đánh một
trận nên thân; nhớ hồi cấp hai đánh nhau với bạn trai ngồi cùng bàn chỉ
vì một cục tẩy; nhớ hồi cấp ba, buổi chiều tự học, lén bỏ ra ngoài ăn
hoành thánh bán bên lề đường; lại nhớ hồi mới chập chừng bước chân vào
cổng trường đại học, buổi tối xốn xang sóng lòng đưa đẩy cô gặp Dịch Phi và cả một tối con tim tan vỡ của sau này… Đầu cô lan man với những hồi
tưởng cho tới khi sực tỉnh thì mình đã đứng cạnh Gia Tu trên tấm thảm
dầy dặn màu đỏ của sàn khiêu vũ, hoá ra mình đã bần thần rất lâu.
Bỗng Gia Tu nhẹ nhàng gỡ cánh tay mà Thư Lộ đang khoác ra, tiến lên mấy bước, đứng trước micro.
- Tối qua tôi đã đọc lại một lượt bản nháp mà mình đã soạn sẵn. Tôi
nhớ đó là lần thứ mười hai tôi đọc nó, song không hiểu vì sao mà… – Anh
hơi ngưng lại: – Bây giờ tôi quên sạch mất rồi.
Dưới sân khấu, mọi người ồ lên cười.
- Trước tiên, tôi rất cảm ơn mọi người đã dành thời gian tham dự đám
cưới của tôi và Thư Lộ, nhất là phải cảm ơn cô bé đứng cạnh tôi vào lúc
này.
Anh nhìn sang cô, dường như đang tự lẩm bẩm một mình:
- Hôn lễ của chính mình chưa bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ của
tôi, bởi tôi luôn ngộ nhận, trên đời này còn nhiều việc đáng giá hơn, ý
nghĩa hơn để tôi theo đuổi. Có một dạo, niềm tin về hôn nhân và tình yêu của tôi là con số không. Tôi an nhàn sống trong thế giới của riêng
mình, đồng thời cứ ngỡ tưởng sẽ sống như vậy đến trọn đời.
Anh khẽ mỉm cười đoạn nói:
- Nhưng may mắn sao tôi đã gặp được Thư Lộ.
Giây phút đó, Thư Lộ có cảm tường hình như anh già đang nghẹn lời, bởi lẽ anh vừa khẽ mím môi.
- Em biến thế giới vốn chỉ hai màu đen trắng của tôi trở nên rực rỡ,
mang niềm vui về với tôi… – Anh cúp mi mắt, ngẫm một lúc rồi hóm hỉnh
nói rằng: – Đương nhiên cũng có lúc hơi khổ một tẹo.
Khách khứa bên dưới lại được phen phá lên cười.
- Nhưng nói gì thì nói, nhờ em mà một người đàn ông trung niên khô
khan như tôi có được rất nhiều sự đổi thay, chính vì thế tôi phải cảm ơn em.
Anh quay lại nhìn cô, bấy giờ mắt cô đã rưng rưng:
- Cảm ơn em.
Dưới sân khấu vang lên những tràng vỗ tay rầm rầm, song Thư Lộ lại
chẳng nghe thấy gì, cô chật vật hết sức cốt để nén giọt lệ đang mấp mé
bờ mi, bởi nhân viên trang điểm luôn miệng dăn cô chớ có khóc kẻo nhoè
phấn son.
Bước đến bên cô, Gia Tu lặng lẽ nhấc tay cô lồng vào khuỷu tay anh, như thể chưa từng rời xa.
Thư Lộ cố rặn cười, cô bấm bụng nghĩ chắc bây giờ mình cười khó coi lắm. Nhưng có hề gì, anh già chẳng bận tâm đâu mà.
Mở mắt thức giấc vào sáng hôm sau, đầu óc vẩn vơ rất lâu cô mới nhớ
ra mình đang nằm trên chiếc giường rộng thênh thang của khách sạn. Gia
Tu nằm kề bên, vẫn chìm sâu trong giấc ngủ. Cô ngắm nghía đường nét trên khuôn mặt anh, bây giờ mới nhận ra sống mũi của anh thẳng tắp. Hẵng nhớ hôm qua anh nói, chính cô biến thế giới vốn chỉ hai màu đen trắng của
anh trở nên rực rỡ, cô thật sự tuyệt vời đến vậy ư?
Cô chợt tự hỏi, rốt cuộc mình giành được tình yêu của anh ấy như thế
nào nhỉ? Một người có vẻ bề ngoài lẫn tài trí bình thường như cô, chưa
từng làm bất cứ việc gì vì anh, thậm chí, nghe xong lời tỏ tình của anh, cô còn cảm giác tình yêu mình bỏ ra chẳng nhiều bằng anh ấy.
Nhưng mà, được yêu bao giờ chẳng sướng hơn đi yêu một người, chí ít,
cô cũng bớt phần khổ đau, tổn thương nhận về mình cũng nhẹ nhàng hơn.
Chắc bởi anh già cũng cảm nhận được đấu tranh trong lòng cô, nên tự
nhiên mắt anh giật mấy cái, hé mi mơ màng nhìn cô. Thư Lộ lập tức nhe
răng cười ngô nghê với anh.
Bởi công việc của hai người khá bận rộn nên thay vì hưởng thụ tuần
trăng mật thì sáng thứ Hai, Thư Lộ ngáp ngắn ngáp dài bước vào văn
phòng.
Trên bàn làm việc đặt một bó bách hợp vàng to đùng, rực rỡ chói cả mắt.
- Cái này… tặng tớ à? – Thư Lộ ngờ vực hỏi Tiểu Man, cô nàng kia đang vắt chân tỉa móng.
- Ừ, tặng cậu đấy.
- Ai tặng tớ thế?
- Tớ… – Nói rồi, Tiểu Man liền đổi sang chân kia, tiếp tục sửa sang bộ móng của mình.
- Ôi… cảm ơn nhé.
- Khỏi khách sáo.
Bỗng đâu, Thư Lộ có cảm giác Tiểu Man giống y chang mấy bà vợ lẽ điệu đà trong máy gia đình giàu có thời xưa ở Thượng Hải
- Cơ mà sao lại là bách hợp vàng. – Cô thấy hơi thắc mắc.
- Làm sao tớ biết được. – Tiểu Man ngừng tay nhìn cô: – Mang tới đã vậy rồi.
- … – Cô hơi hiểu vấn đề rồi đây: – Hoa của cái anh Tây kia tặng cậu à?
- Ừ, sao cậu biết.
- …
Cô im luôn, thiết nghĩ không nên đào sâu vấn đề này.
Sách vỡ lẫn thư từ bầy bừa khắp bàn, Thư Lộ tiện tay mở ra, có một
bức thư gửi từ nước ngoài, địa chỉ người gửi lạ hoắc, được cái nét chữ
trên thư vô cùng thanh mảnh. Cô mở ra xem, ra là thư của Điền Tâm Nghi,
bên trong có một tấm thiệp đỏ thắm.
“Gửi Thư Lộ và Gia Tu:
Thật tiếc vì đã bỏ lỡ hôn lễ của hai người. Lúc này chị đang ngồi
trong lều của mình ở bình nguyên của Kenya viết thư cho em. Đêm nay trời cao và xanh lắm, sao trên trời sáng vô cùng.
Không có thứ gì hay ho để tặng em và Gia Tu, đành gửi kèm một