
là gia đình và vận mệnh. Thế rồi kể từ Phạm Liễu
Nguyên và Bạch Lưu Tô, người ta đã biết trên đời còn có một thứ khác
nữa, ngoại trừ sự phản đối của gia đình lẫn số phận, đó là chiến tranh – một cuộc chiến giữa đàn ông và đàn bà.”
- Cảm ơn chị. – Chàng trai đáp ngắn gọn.
- Bạn đã đọc hết mọi tác phẩm của Trương Ái Linh? – Thư Lộ đột ngột chuyển giọng, không có vẻ gì là đang hỏi.
- Thực ra… tôi chỉ đọc duy nhất một cuốn này.
- Điểm gì ở cuốn sách khiến bạn yêu thích?
- À. – Tuồng như ở đầu dây bên kia, chàng trai vừa cười không thành
tiếng, cậu đáp: – Không hẳn là thích, mà câu chuyện này khiến tôi nhận
ra một điều, vào rất nhiều năm sau đó.
Thư Lộ nhìn chằm chằm tập bản thảo trên tay, không nói năng gì nhưng lòng âm thầm phỏng đoán con người kia.
Đường dây điện thoại im phăng phắc, anh Triệu thắc mắc nhìn Thư Lộ,
chưa bao giờ cô để chương trình bị trống như ngày hôm nay. Anh đợi mấy
giây, bèn giơ tay gọi cô, đầu dây bên kia bỗng vang lên tiếng cười rất
khẽ.
- Mới rồi trong lúc chờ đợi kết nối điện thoại, tôi nghe chị nói,
người thắng cuộc ở kỳ thứ ba đã để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong chị.
- …
- Tôi rất ngạc nhiên, chị vẫn nhớ tên cô ấy.
- … – Khóe môi cô mấp máy đôi lời mà không sao thốt được thành tiếng.
- Có lúc tôi thấy nghi hoặc, chúng ta thường nhớ những người không hề quan trọng, song lại quên mất người thực sự quan trọng.
- Và chúng ta thường “biết trước phần mở đầu nhưng không đoán được
kết thúc” – Thư Lộ nói bằng chất giọng bình tĩnh và chững chặc đến lạ
thường.
- … Cuối cùng tôi đã hiểu, vì sao Viên Thế Phân lại trở thành thính giả trung thành của chị.
Khi mọi người còn đường đắm chìm trong kinh ngạc, thì hai người lại thẳng thắn đối đáp.
- Cảm ơn bạn. – Thư Lộ mỉm cười, mắt rơm rớm hơi sương.
- … – Đầu dây bên kia tạm thời im lặng, sau cùng chàng trai cất giọng nhẹ nhõm nói: – Hay cắt đoạn hội thoại vừa nãy đi vậy.
- Xin lỗi. – Cô cười gượng: – Đây là chương trình trực tiếp.
- À phải. – Dường như cậu cũng đang cười: – Tôi quên mất. Vậy, gửi
tới các bạn đang nghe chương trình “Đường sách thênh thang”, mong sang
năm, các bạn cũng tham dự cuộc thi này, biết đâu sẽ giành chiến thắng.
- Cảm ơn cuộc trò chuyện của bạn, cũng rất cảm ơn bạn đã cổ vũ thính
giả hăng hái tham gia event. Do thời lượng chương trình có hạn, có lẽ
chúng ta đành kết thúc cuộc gọi tại đây.
Nghe Thư Lộ nói vậy, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, chẳng rõ cứ dông dài mãi thế này, liệu có bị liệt vào sự cố phát sóng không?
Chàng trai chưa vội nói lời tạm biệt, thay vào đó, cậu nói:
- Rất cảm ơn chị, đã bầu bạn với những người cô đơn vào mỗi ngày cuối tuần, để họ tạm thời quên đi quãng thời gian buồn chán. Cảm ơn.
Nói rồi cậu liền cúp máy, thậm chí đoạn nhạc nền vốn để khoả lấp
khoảng trống trong chương trình vẫn chưa kịp gióng đến nốt cuối cùng.
Thư Lộ mỉm cười nói:
- Nếu có thể lãng quên, dù chỉ là tạm thời, thì tôi cũng lấy làm mừng.
oOo
Tháng Bảy năm 2001, khí trời hầm hập oi ả, mối quan hệ giữa hai cha
con Gia Thần vẫn chưa đạt được sự cải thiện. Nhã Quân tham dự kì thi đại học chính trong bầu không khí ngột ngạt này. Vì lo lắng cho cậu con
trai, Tâm Nghi đã xin nghỉ dài hạn, vé bay chặng về đặt vào ngày hai
mươi tháng Bảy.
Ngày thi đầu tiên, Gia Tu lại mượn một chiếc xe, đưa cả nhà đến trường thi, chỉ trừ Gia Thần còn bận trực ban ở bệnh viện.
- Rõ thiên vị. – Ngồi lên xe, Nhã Văn liền bĩu môi: – Đận con đi thi, chú thím đều tới bệnh viện thăm Nhã Quân, một thân một mình con lặn lội tới trường thi.
Thế mà không một ai lên tiếng đáp lời con bé. Thư Lộ nghĩ, chắc nóng quá đây mà.
Đến nơi, cả nhà mới giật mình sửng sốt, các bậc phụ huynh đưa con em
mình đi thi với vẻ lo âu hằn sâu trên nét mặt, đang tập trung đông nghịt trước cổng trường, còn những vị sĩ tử chủ chốt lại mang trên mình khuôn mặt ngơ ngáo, tuồng như mọi sự chẳng hề liên can tới họ.
Mặt Nhã Quân cũng nghệt ra, nó nói câu tạm biệt với cả nhà rồi rảo bước đi vào. Có lẽ thằng bé hơi căng thẳng.
Bốn người đành ra xe ngồi đợi, Gia Tu mở radio, tin tức về kỳ thi đại học phủ sóng mọi tần số.
- Anh đi mua đồ ăn. – Gia Tu bỗng lên tiếng.
- Con đi với. – Nhấp nhổm nãy giờ, Nhã Văn nghe vậy liền chui ra khỏi xe.
Nhờ gương chiếu hậu mà Thư Lộ thấy đôi lông mày Tâm Nghi đang xô lại
gần nhau, chị ngồi hàng ghế sau, ánh mắt bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Chị đang lo gì ạ? – Thư Lộ cất tiếng hỏi hiếu kỳ, sau hồi im lặng khá lâu.
Tâm Nghi kinh ngạc nhìn cô qua gương chiếu hậu, cười nhẹ nhàng nói:
- Rõ thế cơ à?
- Cũng bình thường ạ. – Thư Lộ nhoẻn miệng cười: – Ai làm mẹ mà chẳng vậy.
Ánh mắt chị lại hướng ra ngoài cửa xe, hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Em biết không, chị là một người mẹ thất bại.
- …
- Lần nào cũng vậy, chỉ cần trách nhiệm bày ra trước mặt, là chị sẽ chọn cách tránh né.
Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của chị, quả tình Thư Lộ không biết nói gì.
- Anh ấy nói, nhiều khi, càng đắn đo càng gò bó, trái lại cứ sống theo cái kiểu bất cần như chị mới là hạnh phúc.
- Anh ấy?
Tâm Nghi quay đầu nhìn Thư Lộ,